Cái bịch ni lông cũ xì, bám đầy bùn đất, bụi.., bám đầy vết xước của thời gian và có cả mồ hôi của những đôi tay bé nhỏ…vậy chứ quý lắm các cô ơi! Có cái túi ấy, các con mới mang theo cơm đến lớp, đến trường được…
Mỗi bệnh nhân là một cuộc đời, mỗi người là một nỗi niềm riêng – Nhưng họ có điểm chung là đã chôn chặt khát khao làm sao có tiền, có tiền đến bệnh viện tìm lại ánh sáng…
Giấc mơ của Vũ cháy bỏng đến nao lòng: Có đôi mắt bình thường để có thể nhìn rõ mọi thứ, nhìn rõ con đường phía trước – dẫu trên con đường ấy không còn cha hay mẹ bên cạnh, nhưng Vũ sẽ vơi phần nào chênh vênh và đơn độc.
Ôi trời, mình không tưởng tượng được khi đưa biên lai cho cô ấy. Cổ đâu tin, đọc đi đọc lại tên mình xem có đúng không, rồi đọc số tiền...Là thiệt rồi, cổ thốt lên vậy...
Thời khắc đó rồi cũng đến. Một ngày xuân đầy nắng, gia đình Chị rôm rả di chuyển từ Vũng Tàu đến xã Tân An Luông, huyện Vũng Liêm, tỉnh Vĩnh Long dự buổi khánh thành.