Bằng sự tiếp sức của biết bao người, những băng gạc được tháo ra, ánh sáng le lói bắt đầu, niềm tin thôi thúc, hy vọng được thắp lên, nụ cười nhen nhóm
Ông ngoại trước đây khỏe cũng đi lượm, nhưng giờ ông yếu lắm – Ông nói với Tài: Chắc Ngoại sống không bao lâu nữa, chỉ sợ Ngoại chết rồi, không ai đưa đón Tài đi học nữa.
Nhà là nơi luôn chào đón ta sau mỗi cuộc hành trình với những yêu thương vô bờ bến, nhưng có những ngôi nhà ngày qua ngày chứng kiến sự quay quắt của người ở trong đó, bởi ngày mưa cũng như nắng
Thế nên, cứ sống trọn cho ngày hôm nay, cười được với ai thì cứ cười, để không ai phải nói với nhau câu giá như, để quanh mình ai đó vơi bớt những lần rơi nước mắt vì đau thương.
Trái tim của một người mẹ làm sao có thể ngủ ngon khi mà các con chưa thể có một mái nhà để nương náu. Một mái nhà để trở về, để được che chở qua tháng năm mưa hay nắng.