Má mất, chị em cô bàn bạc rồi đồng thuận – Sẽ dành tặng Má của mình, món quà mà bao người đã mong đợi - MỘT CÂY CẦU VỮNG CHẮC để người đi rồi người về trong bình an...
Bên những khóm dừa nước, bên con rạch đầy gió, trong những tia nắng soi rõ ngôi nhà tường màu xanh, ngồi đó chuyện trò cùng bà Hai, chốc chốc bà lại nhìn về phía căn nhà mà hạnh phúc, ngờ đâu, cũng có ngày bà có nhà để ở...
Có những ước mong đôi khi không hề vĩ đại, nó thật bình dị, thật chân thành và rất thật. Đôi khi niềm vui, hy vọng của người khác cũng chính là niềm hạnh phúc bất chợt đến trong tim ta và, không phai mờ theo năm tháng”...
Mỗi ngày trôi qua, trong cuộc sống chúng ta sẽ không ít lần may mắn gặp được những người rất kỳ lạ - họ kỳ lạ ở chỗ, luôn lấy niềm vui của người khác làm niềm vui cho mình...
Ánh mắt khắc khoải của 2 đứa trẻ bên hiên nhà – nơi những tấm lá lợp lủng toác... Giờ này, nơi bệnh viện, ở thành phố... cha mẹ của con liệu sẽ như thế nào... Con trẻ, ước mơ của con là trở thành cô giáo đó, ba mẹ của con có biết không?...
Từ nay, những vần thơ hạnh phúc sẽ râm ran trong lòng những ông những bà nơi thôn nghèo... Từ đây, nơi ấy - cầu Cửa Tả - xã An Dân – bà con mình sẽ bắt đầu trang nhật ký bình yên và ấm áp...
Có người Mẹ đứng khóc nghẹn khi nhớ lại những kí ức kinh hoàng vào đêm mà lũ ào về: “Mất hết rồi, cả một đời góp nhặt, nay không còn gì cả. 3 đứa con nhỏ chỉ có bộ áo quần để mặc trên người...”
Và trong những chuyến hành trình về với đồng bào mình sau những cơn bão lũ từ miền Trung đến vùng núi cao Tây Bắc, ekip Sát cánh cùng gia đình Việt đã không thể kìm được lòng mình...
Thạch Kiều My, ngày mai em sẽ trở về quê thắp nén nhang lên mộ của cha mà nói với cha rằng, con gái đã khỏe mạnh rồi cha ơi. Chân của con gái cũng đã dần đi lại được bình thường nữa đó cha...