...“Cảm ơn Sát cánh cùng gia đình Việt đã đưa chúng tôi đến đúng nơi cần đến. Mỗi phần quà mà các mạnh thường quân tin tưởng gửi về Đài, đã được người dân đón nhận với sự trân trọng và xúc động vô cùng”...
Yêu thương, nâng đỡ, sớt chia những giọt nước mắt đớn đau, rồi -sau cùng, đó là cùng nhau đón nhận những niềm hân hoan, những giọt nước mắt hạnh phúc vỡ òa của một hoàn cảnh tưởng chừng chỉ có bế tắc, chỉ có tuyệt vọng.
"Tất cả mọi thứ mà gia đình họ có, từ cái chén, đôi đũa, những bộ áo quần cũ rách, bộ sách giáo khoa cho các con vào đầu năm học mới, rồi cái máy xịt thuốc- thứ duy nhất để anh đi làm thuê nuôi sống cả gia đình đều đã bị cháy rụi thành tro..."
“Hảo tâm đâu ai bắt buộc. Sống trên đời này biết bao nhiêu là đủ, biết bao nhiêu là thiếu. Không còn thì mình làm lại; Góp cho bà con, san sẻ với bà con...” – những lời nói ấy bật ra sao nhẹ nhàng đến lạ. Nhẹ ắm bởi bà ngày ngày cũng mưu sinh vất vả...