...bé Vy thương cha nhiều lắm, con bé bé xíu, nhỏ như viên kẹo thế mà tối nào cũng ngồi bóp chân cho cha. Mỗi lần cha đòi chết, con bé sợ lắm, nó ôm chặt cha ...
Mẹ bỏ đi, Cha vào viện tâm thần - bà nội, dù không được lành lặn và nghèo khó, nhưng NỘI, chính là GIA ĐÌNH của Lâm, của Tường và Trúc. Ngoài giờ đi học, 3 anh em còn đi bán rau lấy tiền phụ nội và gửi vào đóng viện phí cho cha...
20 năm, cô gái ấy – HỒNG THÚY mà biết bao người yêu thương, bao người tin tưởng, đã bước qua giai đoạn thời thanh xuân khỏe mạnh, thế nhưng, TRÁI TIM của cô vẫn RỰC CHÁY với TÌNH YÊU mà cô dành cho VOH
Yêu thương, nâng đỡ, sớt chia những giọt nước mắt đớn đau, rồi -sau cùng, đó là cùng nhau đón nhận những niềm hân hoan, những giọt nước mắt hạnh phúc vỡ òa của một hoàn cảnh tưởng chừng chỉ có bế tắc, chỉ có tuyệt vọng.
"Tất cả mọi thứ mà gia đình họ có, từ cái chén, đôi đũa, những bộ áo quần cũ rách, bộ sách giáo khoa cho các con vào đầu năm học mới, rồi cái máy xịt thuốc- thứ duy nhất để anh đi làm thuê nuôi sống cả gia đình đều đã bị cháy rụi thành tro..."
Mẹ Duyên của Xuân Oanh, người mẹ “một đời đôi dép lạc bàn chân” làm sao để trở về với đôi bàn chân lạc dép. Cô con gái của chị, cũng không thể trở lại trường lớp, ước mơ của con sẽ dang dở....