...Những đôi mắt sáng giàu tâm hồn và những tâm hồn đẹp, những ước ao kỳ vọng đang được mở dần ra cánh cửa – mà bên ngoài đó có con đường, có ánh nắng, có cách để mưu sinh...
Những ngày mưa dầm dề, cầu ván trơn trượt, phải vá lại chỗ này, chắp chỗ kia… những đôi bàn chân liêu xiêu, chênh vênh.
Những ngày mưa dầm dề, giữa màn trời bàng bạc, bọn trẻ qua sông đến trường, sao chấp chới, chơi vơi
...Những giấc mơ chập chùng, những nụ cười bẽn lẽn sau những dãy đồi, sau cơ hồ nào là núi điệp trùng vây; những giấc mơ của trò nhỏ trên vai thầy, trên tay cô. Những người ngày lại ngày, day dứt làm sao có lớp học đàng hoàng, có phòng ăn ngay ngắn...
...Chỉ cần một cây cầu thôi, kiên cố một chút – đường đến trường của bọn trẻ sẽ nhẹ nhàng hơn. Rồi những người dân sống trong vùng nữa, tự tin mà đi làm ăn, yên lòng lao động trên những ruộng đồng.