Hôm ấy, bên ngoài cánh cửa sổ là vạt nắng của ngày mới, còn bên trong này, bà Thôi, bà Kim Chi rồi bà Hà và rất nhiều người khác nữa, họ đã để lại sau lưng nỗi đau của riêng mình, giọt nước mắt của cuộc đời mình...
Từ khi làm chương trình, không nhớ đã nợ biết bao nhiêu lần, bao nhiêu nơi: Nợ tiền viện phí của bệnh nhân nào đó, nợ tiền làm nhà vì chưa vận động đủ, nợ tiền mổ mắt vì cho mổ 100 ca mà bệnh nhân lên có khi đông hơn thế…
Mẹ Duyên của Xuân Oanh, người mẹ “một đời đôi dép lạc bàn chân” làm sao để trở về với đôi bàn chân lạc dép. Cô con gái của chị, cũng không thể trở lại trường lớp, ước mơ của con sẽ dang dở....
Cha khóc, Mẹ khóc – căn nhà tôn cũ kĩ, nhưng đó là tài sản cả đời Cha Mẹ góp nhặt để dựng lên cho 2 con có nơi che mưa, che nắng. Nay, không còn gì nữa cả…