Từ nay, những vần thơ hạnh phúc sẽ râm ran trong lòng những ông những bà nơi thôn nghèo... Từ đây, nơi ấy - cầu Cửa Tả - xã An Dân – bà con mình sẽ bắt đầu trang nhật ký bình yên và ấm áp...
Mẹ bỏ đi khi em mới 2 tháng tuổi, tuổi thơ của Dương là tháng ngày sống quanh quẩn với người ba lam lũ. Thương con thiếu vắng tình thương, ba đã hy sinh cả cuộc đời, đã cố gắng dành cho Dương những điều tốt đẹp nhất.
Biết bao người con ở đây chỉ còn biết theo dõi tin tức qua báo đài. Những cảnh tượng tan hoang. Xe cộ, nhà cửa bị lật tung, cuộc sống màn trời chiếu đất. Biết bao người con, kìm thật chặt lòng mình, cầu mong, cầu mong sao gia đình tai qua nạn khỏi...
...Những giấc mơ chập chùng, những nụ cười bẽn lẽn sau những dãy đồi, sau cơ hồ nào là núi điệp trùng vây; những giấc mơ của trò nhỏ trên vai thầy, trên tay cô. Những người ngày lại ngày, day dứt làm sao có lớp học đàng hoàng, có phòng ăn ngay ngắn...
Có lẽ chưa bao giờ cuộc sống lại khó khăn như thời điểm này- nhưng rồi dường như càng khó khăn, TÌNH ĐỒNG BÀO, NGHĨA TƯƠNG THÂN lại được thắp lên MÃNH LIỆT VÀ ẤM ÁP hơn bất cứ bao giờ…
...15 triệu đồng – đối với một người già, đôi mắt lại không thấy đường- thì đó là số tiền lớn vô cùng, là cả một gia tài không thể nào đong đếm được, vậy mà bà đã sẵn sàng vượt 1 chặng đường rất xa để đến trao tận tay những người thực hiện chương trình...