Ánh mắt khắc khoải của 2 đứa trẻ bên hiên nhà – nơi những tấm lá lợp lủng toác... Giờ này, nơi bệnh viện, ở thành phố... cha mẹ của con liệu sẽ như thế nào... Con trẻ, ước mơ của con là trở thành cô giáo đó, ba mẹ của con có biết không?...
Cuộc đời mỗi người có thể thay đổi theo từng chặng hành trình, tuy nhiên ký ức thì không. Nhưng, ta có thể sống với những ký ức vui thay cho nỗi niềm cũ. Ta có thể quên đi ký ức buồn khi mà ký ức ấy được chính ta “sửa chữa” và từ đó, lưu lại là những ngày vui đã qua
...Chỉ cần bạn bắt đầu bằng một ngọn cỏ, thế giới sẽ trở thành cánh đồng hoa rực rỡ. Vậy nên đừng ngần ngại trao đi ngay cả khi bạn không có gì nhiều nhặn cả...
Giây phút ấy, có người ba người mẹ mỉm cười hạnh phúc, ôm thật chặt những đứa con vào lòng mà vỗ về. Giây phút ấy, dẫu không còn trên cõi đời này nữa nhưng có lẽ người cha người mẹ ấy vẫn dõi theo những đứa con của mình. Ông và bà sẽ về trong tiếng lòng