Nghe đôi vợ chồng ấy chia sẻ. Khi cười thật tươi. Lúc lại rơi nước mắt… ngồi đó lắng nghe, cảm xúc hạnh phúc khó diễn tả. Một lần nữa, Sát cánh cùng gia đình Việt muốn nói rằng, cảm ơn cô, cảm ơn chú – những người như ngọn lửa nhỏ nhưng thật ấm áp!
...những căn nhà nhân ái được dựng lên thật đẹp, và đẹp hơn khi đã đẩy lùi được cái run rẩy của những phận người co ro trong túp lều rách, của những đứa trẻ thu mình trong góc nhỏ - tránh những trận mưa dù không ầm ào nhưng cũng đủ xé toạc giấc mơ con.
Một năm đã trôi qua. Cảm ơn vì ta vẫn còn ngồi đây để chuyện trò, để nhắc nhớ nhau bao điều về ngày cũ. Cảm ơn vì dù những lúc mệt mỏi hay chùn chân, ta vẫn còn một chỗ dựa vững chắc là gia đình.
Bằng sự tiếp sức của biết bao người, những băng gạc được tháo ra, ánh sáng le lói bắt đầu, niềm tin thôi thúc, hy vọng được thắp lên, nụ cười nhen nhóm