Nguyện mong một sớm mai trở về, chúng ta mãi luôn là những người “Biết
đủ, biết thương, biết buông, và biết cách tử tế với trái tim lương thiện thuở
ban đầu.”
Một ngày cận tết, khi những cơn gió se lạnh ùa về, có một người đàn ông với đôi mắt không nhìn thấy, chân không mang dép, chỉ mang theo bên mình chiếc túi màu đỏ, phía trong đựng 1 cái bao tải xếp gọn lại...
Yêu thương, nâng đỡ, sớt chia những giọt nước mắt đớn đau, rồi -sau cùng, đó là cùng nhau đón nhận những niềm hân hoan, những giọt nước mắt hạnh phúc vỡ òa của một hoàn cảnh tưởng chừng chỉ có bế tắc, chỉ có tuyệt vọng.