NHỮNG DÒNG CẢM XÚC CỦA BTV HỒNG THUÝ
"Chú thèm 1 tô bún mắm mà 5 năm rồi chưa dám ăn, nhưng nếu cha và con chú thèm chú sẽ ráng mua..."
Đó là những chia sẻ rất xúc động của chú Đặng Văn Lành- ở Huyện Phú Tân- Tỉnh An Giang. Cả mình và em Chi ngồi bên cạnh đã không cầm được nước mắt...
Vợ chú mất 13 năm, chú đi trèo dừa để nuôi cha già và đứa con trai đang học cấp 3.
Con học xong lớp 12, cứ ngỡ như tương lai mở ra trước mắt. Ngờ đâu, con bị viêm khớp và vẫy nến nằm liệt 1 chỗ cho đến ngày hôm nay.
Từ ngày đó, hiếm hoi lắm chú mới được 1 bữa ăn no, vì đi trèo dừa 1 cây được 15 ngàn, cây thấp thì 10 ngàn; 1 ngày gắng sức lắm cũng được vài cây. Chỉ đủ mua gạo và thuốc cho con.
Lúc nào cũng vậy, cha và con ăn xong, còn lại gì chú mới ăn.
Hỏi: "Mấy ngày mưa thì sao hả chú"
"Thường thì không trèo được, nhưng đói quá vẫn ráng đi, mấy lần suýt bị té, sợ lắm nhưng không trèo thì lấy đâu tiền, giờ lớn tuổi tay chú bị teo cơ 1 bên, ôm cây dừa trèo khó lắm, nhiều lúc lên đến ngọn rồi chỉ muốn buông tay xuống cho xong...nhưng nghĩ lại còn 2 người nằm đợi ở nhà, bỏ sao đành..."
Em Thông- con trai chú chia sẻ:
"Nhiều khi về thấy mặt ba sưng chù vù vì bị ong cắn, vậy mà ba không than thở, ba chăm em khổ lắm, tắm rửa và lau chùi cho ông nội xong rồi tới em, lâu lắm em không thấy ba cười..."
Rời gia đình chú, đầu nặng trịch, lòng day dứt. Bằng cách này hay cách khác phải chuyển tải được tận cùng nỗi đau của gia đình chú, để chú có được số vốn mua miếng đất làm vườn, trồng cây, nuôi cá để kiếm tiền nuôi cha và con trai.
Một mai này già yếu, tay lại bị teo...làm sao người đàn ông ấy ôm nỗi cây dừa mà trèo lên tận ngọn...