Tôi đã đọc những dòng như thế này: “Ký ức tuổi thơ tôi gắn liền với sông nước miền quê, mùi phèn nồng dậy, cái lờ, cái lợp cùng chúng bạn bắt cá những buổi trưa hè… và còn có những tiếng rao hàng rôm rả, thân thương của những chiếc ghe hàng xuôi chèo trên dòng sông...
... Tôi còn nhớ như in những hôm được mẹ cho 500 đồng là trong lòng mừng vui khôn tả, cứ ra trước nhà trông ngóng, đứng đợi ghe hàng đi ngang để mua vài cục kẹo mè, bịch cốm có hình Tề Thiên, diễn viên phim kiếm hiệp… Những lúc không mua gì nhưng thấy hàng xóm kêu ghe hàng tôi cũng chạy lại coi, ngắm nhìn đồ đạc treo lủng lẳng trong ghe mà thích thú vô cùng...”,
... Rồi buổi chiều hôm ấy, một buổi chiều khi nắng đã tắt, trên một con rạch ở Bạc Liêu - Sát cánh cùng gia đình Việt đã “gặp” chiếc ghe hàng – niềm thương nhớ của biết bao người con miền Tây.
... Có tiếng rao rè rè, ghe cập bến, người mua - người bán huyên thuyên. Bỗng thấy lòng thật nhẹ, cuộc sống bình dị và thương đến lạ góc nhỏ quê mình!
P/s: Một món quà nhỏ mà Sát cánh cùng gia đình Việt thương tặng bạn!