Thạch Kiều My, ngày mai em sẽ trở về quê thắp nén nhang lên mộ của cha mà nói với cha rằng, con gái đã khỏe mạnh rồi cha ơi. Chân của con gái cũng đã dần đi lại được bình thường nữa đó cha...
Má em- người ta hay gọi là bà Út. Bà Út sống cạnh cây cầu ấy cùng chồng bị tai biến và 2 con. Mỗi ngày, bà Út phải qua lại cây cầu ván mục nát này để đi hái ớt thuê. Trời mưa, cầu trơn...Bà Út phải bò qua...
...Bên bờ sông ấy, ngôi Trường Tiểu Học Trần Thới 2 đã ở đó hơn 30 năm. Biết bao thế hệ học sinh vào- ra Trường, biết bao đổi thay của cuộc đời...Thế nhưng, có một điều vẫn cũ- ấy là chiếc phà nhỏ tự chế vẫn chưa thể nghỉ ngơi...
Kể cho họ nghe câu chuyện của những giấc mơ của những người khác – giấc mơ tưởng chừng tuyệt vọng và mãi chôn chặt dưới đáy biển sâu nhưng đã được những trái tim nghe thấy…