Người đã mất sẽ thôi hết những đớn đau,
Người còn sống, có lẽ đi qua cơn bão này, chúng ta suy ngẫm nhiều hơn về chính cuộc đời mình để thêm yêu cuộc sống này, yêu người hơn và sống tốt hơn…
Hãy sống với nhau như còn một ngày cuối cùng!
Một ngày cận tết, khi những cơn gió se lạnh ùa về, có một người đàn ông với đôi mắt không nhìn thấy, chân không mang dép, chỉ mang theo bên mình chiếc túi màu đỏ, phía trong đựng 1 cái bao tải xếp gọn lại...
Mẹ mình nói, các em phải cố gắng gấp mười ngàn lần mới có thể đạt tới điểm khởi đầu của hầu hết tụi mình: ăn no, mặc sướng, được tiếp cận với trường lớp, mạng xã hội, sách vở, được học tiếng Anh miễn phí trên Youtube...
Xã Yang Mao - Huyện Krông Bông - Tỉnh Đắk Lắk, hình ảnh về những người mẹ, người vợ, những người đàn bà, những đứa trẻ hoảng loạn chạy trong nước mắt tìm nơi trú ẩn khi cơn bão đến – có lẽ cả cuộc đời này cứ âm ỉ trong ngõ ngách nào đó của ký ức...
"Tất cả mọi thứ mà gia đình họ có, từ cái chén, đôi đũa, những bộ áo quần cũ rách, bộ sách giáo khoa cho các con vào đầu năm học mới, rồi cái máy xịt thuốc- thứ duy nhất để anh đi làm thuê nuôi sống cả gia đình đều đã bị cháy rụi thành tro..."