Có người Mẹ đứng khóc nghẹn khi nhớ lại những kí ức kinh hoàng vào đêm mà lũ ào về: “Mất hết rồi, cả một đời góp nhặt, nay không còn gì cả. 3 đứa con nhỏ chỉ có bộ áo quần để mặc trên người...”
“Hảo tâm đâu ai bắt buộc. Sống trên đời này biết bao nhiêu là đủ, biết bao nhiêu là thiếu. Không còn thì mình làm lại; Góp cho bà con, san sẻ với bà con...” – những lời nói ấy bật ra sao nhẹ nhàng đến lạ. Nhẹ ắm bởi bà ngày ngày cũng mưu sinh vất vả...