Có người Mẹ đứng khóc nghẹn khi nhớ lại những kí ức kinh hoàng vào đêm mà lũ ào về: “Mất hết rồi, cả một đời góp nhặt, nay không còn gì cả. 3 đứa con nhỏ chỉ có bộ áo quần để mặc trên người...”
Người phụ nữ ấy ngày ngày cặm cụi bên chiếc máy may cũ với đôi bàn chân sưng húp do bị suy dãn tĩnh mạch để hy vọng sau nửa năm thì dành dụm được một số tiền mang đến ủng hộ giúp đỡ người nghèo.
Khi nước rút, khi bão tan, sẽ còn lại những câu chuyện đẹp để kể cho nhau nghe, để thế hệ sau hiểu rằng — trong bão giông, người Việt Nam không bao giờ bỏ rơi nhau.