Người đã mất sẽ thôi hết những đớn đau,
Người còn sống, có lẽ đi qua cơn bão này, chúng ta suy ngẫm nhiều hơn về chính cuộc đời mình để thêm yêu cuộc sống này, yêu người hơn và sống tốt hơn…
Hãy sống với nhau như còn một ngày cuối cùng!
Tháng 9, Tháng 10, rồi tháng 11 của năm 2016, 2017…2020 hay của bất kỳ một năm nào khác... khi bão tan, lũ lùi xa về phía biển... ký ức đau thương nguôi ngoai phần nào vì bởi người miền Trung không đơn độc...
Sài Gòn, 4 tháng giãn cách xã hội – thì cũng tròn 4 tháng ekip “LỘI NGƯỢC DÒNG” trong chuỗi ngày dịch bệnh bủa vây.
Đầu “mùa dịch”, tụi mình đi...
Đỉnh dịch... tụi mình càng không thể dừng lại...
... những đứa trẻ ấy với Trái tim đang mang vết thương của sự mất mát. Nhưng mình tin, rồi đây, những Trái tim ấy sẽ được chữa lành bởi niềm yêu thương, che chở của biết bao người - dẫu quen hay lạ.
Khó khăn lắm, ngổn ngang lắm... nhưng phải cùng nhau đi qua chứ.
Lo lắng lắm, suy tư lắm... nhưng làm sao ta lại đi một mình, phải cùng dìu nhau đi qua những tháng ngày đặc biệt này.
Sống thì có hẹn hò hôm nay ngày mai. Còn chết thì
chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước... Và những ngày mà
chúng ta đang sống, may mắn còn có cơ hội để nhìn lại, ngẫm về
những lời hẹn để thấy mình sẽ phải làm gì khi còn có thể.
Con muốn đi học để có thể bước ra khỏi nghèo khổ để lo cho mẹ, lo cho ngoại. Con muốn đi học vì đó còn là giấc mơ của mẹ. Mẹ đã hy sinh, hy sinh cả khi cơ thể mẹ rã rời; hy sinh cả cuộc đời.
Giờ thì xong hết rồi, chị đã được chở đi. Để lại 2 cha con trong căn chòi rách nát dưới gầm cầu ấy. Con bé không cảm nhận được mẹ đã đi và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa - thế nên trong ánh mắt vẫn tươi rói, hồn nhiên khi thấy chú chụp hình…