- Bữa đó, chị đứng một góc, khóc ngon lành, mình hỏi sao chị rớt nước mắt, chị nói:
- Nhìn bà con che mảnh ni lông mà thắt lòng. Vậy sao che mưa, chắn gió được.
...
Tối về khách sạn, chị nói hình ảnh những dáng người nhỏ bé, chơi vơi giữa màn mưa, manh áo tơi bay phấp phới trong gió...cứ ám ảnh lấy chị.
Thế rồi, sáng nay chị gửi đến Đài 250 cái áo mưa đẹp ơi là đẹp, đủ sắc màu, mặc kín bưng và ấm áp.
- Chị gửi trước cho bà con Đắk Nông trong chuyến đi sắp tới, còn ở nơi kia khi nào có điều kiện, chị mua để gửi...
Thúy cứ tưởng tượng, khi bà con nhận được cái áo mưa này, chắc mừng lắm luôn, mặc vào luôn ấy chứ - mai rày có mưa to gió lớn mà đi ra đường cũng đỡ ướt, đỡ lạnh...
Mình nói ekip: Hay là sắp tới, chúng ta vận động ÁO MƯA ẤM cho bà con, nhất là bà con miền Trung, miền núi...vì đi nhiều, đến nơi xa xôi nhiều, thấy nhiều, mình biết:
- Có nhiều người Ông, người Bà, Cha hay Mẹ...ngay cả cái Áo mưa lành lặn cũng không có mà mặc.
...Cầu mong, trên hành trình mình đi, sẽ gặp được thêm triệu Trái tim ấm áp như chị - chị Ngoại Hải Yến của ekip Sát cánh cùng gia đình Việt - để bà con nơi xa ấy, không còn lạnh se sắt giữa cơn mưa bàng bạc.