Trong khoảnh khắc tĩnh lặng của trái tim để lắng nghe và hướng về Miền Tây xứ Nghệ… Ở đó, giữa những dãy núi mịt mù sương và con đường đất lở chông chênh, bà con đang gồng mình đứng dậy sau một cơn lũ kinh hoàng.
Hãy tin rằng, nụ cười của bạn – dù chỉ là một tia nắng nhỏ – cũng có thể sưởi ấm cả một tâm hồn đang lạc lối, thậm chí là một người mà bạn từng nghĩ rằng họ chẳng mảy may quan tâm đến bạn.
Một trái tim được cứu sống là một gia đình được giữ lại. Một lần giang tay là một lần trao hy vọng. Xin cảm ơn những tấm lòng đã viết nên điều kỳ diệu giữa đời thường.
Nhà báo phải đi, nghe, nhìn, cảm nhận, soi vào tận ngóc ngách của vấn đề thì mới phát hiện được đề tài hay, mới vẽ lên những bức tranh chân thực về cuộc sống...
Tròn 1 năm, đâu ai tin được nhỉ! Quẹo có thể đứng dậy bước đi; Rồi tập chạy xe máy; rồi tính chuyện tương lại; rồi lo cho Má để Má hổng cần tắm rửa cho Quẹo nữa…
Tròn 1 năm, đâu ai tin được nhỉ!
Quẹo có thể đứng dậy bước đi; Rồi tập chạy xe máy; rồi tính chuyện tương lai; rồi lo cho Má để Má hổng cần tắm rửa cho Quẹo nữa…