Bạn đã từng thấy CÁI BỊCH NI LÔNG ĐỰNG CƠM…?
- Cái bịch ni lông cũ xì, bám đầy bùn đất, bụi.., bám đầy vết xước của thời gian và có cả mồ hôi của những đôi tay bé nhỏ…vậy chứ quý lắm các cô ơi! Có cái túi ấy, các con mới mang theo cơm đến lớp, đến trường được…
Chỉ là cơm trắng thôi, không có thức ăn gì cả. Mà đâu phải em học trò nào cũng được ăn cơm trắng; có những vốc cơm vàng khè, cứng ngắc và bốc mùi thiu rồi:
- Ngon không con?
- Dạ ngon ạ!
- Sao chỉ có cơm mà không có đồ ăn gì?
- Không có ạ!
…
- Thầy ơi! Ngày nào các con cũng mang theo bịch cơm này đi học hay sao?
- Đúng rồi, đa số các em ở rất xa Trường nên buổi trưa ở lại. Cơm này là bữa ăn chính. Nhưng cũng có em buổi sáng không có gì ăn nên chỉ giờ ra chơi là mang bịch cơm ra một góc để ăn - không kịp đợi đến trưa nữa. Chiều học xong là đi bộ về nhà đến tối…có khi nhịn luôn!
- Rồi thức ăn của các con sao Thầy ơi?
- Có cơm thôi đã mừng rồi đó cô, nhiều em còn phải xin bạn mình ăn ké vì cha mẹ lên nương rẫy cả tháng không về, gạo đâu để nấu…
…Thương học trò nghèo, các cô thầy tranh thủ nấu thêm nồi cơm để dành ở bếp trường; em nào đói quá sẽ được cô cho ăn 1 chén nhỏ…phần cơm cháy sau đó được cuốn lại để dành buổi tối cho các thầy cô ăn.
Từng câu chuyện, từng hình ảnh cứ thể ám ảnh tận tâm can - Mình nói với ekip:
- Những lúc chông chênh trên hành trình – hãy nhìn vào đây để vững đôi chân và giữ cho Trái tim mình không nguôi ngoai cảm xúc.
Giáng Hương kể thêm:
- Em đã ăn thử miếng cơm của một bạn nhỏ, nước mắt muốn hòa theo miếng cơm ấy luôn chị. Hạt cơm đã cứng lại còn nguội lạnh, có mùi luôn, vì nhiều cha mẹ gói cơm cho con trong bịch ni lông từ tối hôm trước, sáng sớm cứ thế mang theo…
…Trên đường đi, nắng, bụi, mồ hôi, rồi nóng…khiến cơm đã biến màu, mùi. Vậy mà tụi nhỏ ngồi bốc tay ăn ngon lành, ăn vội vã như thể sợ ai đó lấy mất – ăn như thể chiếc bụng của các con đã trống rỗng, đói cồn, đói cào sau chặng đường dài, rất dài đi tìm con chữ…
Điện Biên, qua Lai Châu rồi Hà Giang…Quảng Nam, Nghệ An…nơi có những điểm Trường mà ekip đã đến, đã khảo sát và mang theo về những hình ảnh nhức nhối:
…Từ đôi dép đứt gót, cột dây chằng chịt, từ chiếc áo rách mỏng manh, sờn cũ, từ cái túi ni lông đưa cơm, hay chiếc quần vá trước, đắp sau…của những em học trò nhỏ miền núi, miền xa xôi hẻo lánh – nơi mà đường không có chỉ là lối mòn băng qua suối…
Rất nhiều nơi chúng mình đến…là thế đó; nhìn đến rơi nước mắt vì thương, vì day dứt cõi lòng: Làm sao để xoa dịu bớt sự khó khăn và thiếu thốn? Làm sao để không còn em nhỏ nào phải nuốt miếng cơm đã bốc mùi, miếng cơm mà để nuốt được có khi nghẹn cứng lòng…
Hồng Thúy nói với ekip, chị viết bài này bằng tất cả cảm xúc đang vương ngập lòng mình, chỉ mong xin các Ông Bà, Cô Chú Anh Chị…dừng lại đôi phút, chia sẻ mỗi người 1 ít thôi, ekip sẽ mua tặng cho các con trên ấy chiếc cà men đựng cơm bằng inox, rồi đôi dép mới, chiếc áo lành lặn, hay đôi ủng để từng đôi chân nhỏ không còn rướm máu trên nền đất đá trơn, cứng…
Rồi đây ekip sẽ tiếp tục đi và tới – MÓN QUÀ mà các Cô Chú trao gửi, ekip chắc chắn sẽ trao tận tay các con – Rồi sẽ có những nụ cười, sẽ có những niềm thương được ở lại…ở lại nơi miền xa xôi, ở lại trong Trái tim của biết bao người Thầy, người Cô và các em học trò nhỏ - đường đến Trường, đến lớp không còn xa vời vợi nữa!
CÁCH THỨC ỦNG HỘ:
*CHỦ TÀI KHOẢN: Đài Tiếng nói nhân dân TPHCM
007.100.0884846 tại Ngân hàng Ngoại thương Việt Nam (Vietcombank) chi nhánh TPHCM
125.0000.32148 tại Ngân hàng Công thương Việt Nam (Vietinbank) chi nhánh TPHCM
Khi chuyển khoản, quý vị vui lòng ghi rõ tên (địa chỉ) và nội dung: Ủng hộ học trò vùng cao