Hôm qua, trước khi viết kịch bản, mình ngồi nghe lại băng ekip gửi sau khi đi khảo sát về.
3 câu chuyện – Những chia sẻ day dứt, hắt hiu buồn của người mẹ, đứa trẻ, đôi vợ chồng già trong những mái nhà nghiêng:
1- Chị Lợi bị ung thư. Có 2 đứa con đang nhỏ luôn thấp thỏm sợ mất mẹ vì cha cũng đã rời đi. Mẹ dặn: Nếu mai kia không có mẹ, phải ngoan để người ta thương nha.
Thúy nghe xong, nhắn Giáng Hương: Cho chị gửi riêng 2 triệ/u, em nhờ ai tới đưa cho 3 mẹ con…1 ít thì chị Lợi lấy vé số đi bá/n. Còn 1 ít mu/a đồ ăn cho 3 mẹ con…
2- Chị Hương và 4 đứa con còn thơ dại. Chưa bao giờ 5 mẹ con có được bộ đồ mới. Chị Hương hay đi xin đồ người ta bỏ, có khi thấy nhà ai dọn dẹp, chị còn tới mấy bao rác đó tìm đồ rồi về sửa lại cho con mặc. Dép chị cũng đi lượm về dán lại…
Nghe xong đâu đành lòng. Mình nhắn Tâm xin số ai dưới đó, cho chị gửi 2 triệ/u rồi tới dẫn 5 mẹ con ra chợ. Mua áo quần, dép mới cho tụi nhỏ và mẹ.
Đời dẫu nghèo khó, nhưng ít ra có 1 lần được mặc bộ đồ, đi đôi dép của chính mình…
(Chiều đó, địa phương gửi clip đưa 5 mẹ con ra chợ sắm đồ. Thúy xem clip xong, tự dưng nước mắt cứ chảy dài…)
3 – Chuyện chú Điệp, cô Tuyết:
Vợ chồng cô chú đang ở chung: 1 đứa con trai tâm thần. 1 đứa con gái cũng không khôn lanh và 4 đứa cháu ngoại nheo nhóc.
Cô Tuyết bị ung thư nằm 1 chỗ. Chỉ có chú Điệp đã gần 60 tuổi, mỗi ngày, từ 5h chiều đến 1-2h sáng, chú lại vác lưới ra rạch để bắt cá lòng tong.
Trong băng, chú Điệp chia sẻ:
- Thèm miếng thịt kho mà lâu rồi không được ăn. Nếu ra chợ ai cho được chút thịt thì về không đủ cho con cháu ăn. Vợ chồng thèm cũng chịu…
Chú nói thương nhất là vợ, bệnh vậy đó, thèm lắm miếng tôm kho mà chưa được ăn.
Nghe băng xong, mình không đắn đo, nhắn Kim Anh, chị tặng riêng cô chú 2 triệ/u. Em nhờ ai mua 1kg thịt, tôm tới cho cả nhà ăn tối, còn nhiêu cho chú.
THẾ NHƯNG, khi Kim Anh vừa liên hệ địa phương nhờ đưa tiền tới thì hay tin: CÔ TUYẾT VỪA MẤT RỒI…
Kim Anh nhắn lại cho ekip.
- Cô Tuyết chưa kịp nhận tin gia đình mình sắp được căn nhà mới. Cô cũng chưa kịp ăn miếng tôm kho…
Chiều đó, địa phương gửi hình các cháu của cô được ăn tôm. Lòng mình như thắt lại khi thấy di ảnh của cô – người mẹ, người bà cả đời kham khổ…
Sáng nay, chương trình đã phát sóng. Mình tin ở một nơi xa nào đó, cô Tuyết có lẽ sẽ nghe được: Cô ơi! Chồng con và các cháu của cô sắp được ủng hộ 1 căn nhà mới như mơ ước cả đời của cô rồi đó. Cô an nghỉ, cô nhé!
NGÀY…THÁNG…NĂM…
Bản thân Hồng Thúy vẫn ở đây ngồi viết câu chuyện cuộc đời của ai đó…
Và phía sau làn sóng, chắc hẳn không phải ai cũng biết, cũng hiểu: Thúy hay các bạn trong ekip đã rất rất nhiều lần trở về sau khi khảo sát: Trong túi không còn đồng nào cả…
(Nếu đọc tin nhắn của ekip các bạn sẽ hiểu)
Có thể với nhiều người, số tiền Thúy âm thầm tặng cho các nhân vật không nhiêu cả, có khi chỉ mấy trăm ngàn thôi, nhiều hơn thì vài triệu, có khi hết tiền phải mượn để cho cũng có…
…nhưng Thúy tin có ai đó sẽ vui, có đứa trẻ sẽ sung sướng khi có bộ đồ mới, có người già được ăn miếng thịt, có người mẹ có vài trăm ngàn mua vé số bán…
Cứ vậy, bên cạnh làm người kể chuyện để kết nối Trái tim đến với Trái tim, Hồng Thúy vẫn dành cho mình một góc sâu trong tâm hồn:
Vun vén cho cuộc đời mình những hạt giống thiện lương để thương, để nhớ…