Buổi sáng hôm ấy, mình vào một ngôi làng ven sông. Nước vẫn còn ngang gối khắp lối đi...
Bà con đứng đó đợi đã lâu. Ai cũng ướt sũng, bùn bết dính khắp người...
Mình vừa trao phần hỗ trợ cho một chú, thì thấy một người đàn ông khác đứng chờ.
Bác chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi....
Mình nói nhỏ:
- Bác ơi, bác xem có cái áo nào mặc vào giúp con nha, chút con còn chụp hình lại…
Bác ngập ngừng nhìn mình, giọng khàn khàn:
- Bác… đâu còn cái áo nào nữa cô ơi. Hôm nước dâng, chỉ kịp kéo vợ con chạy lên chỗ cao. Cái áo mặc lúc ấy, khi quay về dọn dẹp, bùn đất dính đầy, rách hết rồi…
Mình chưa kịp nói thêm gì, thì người đàn ông vừa nhận hỗ trợ xong, bỗng cởi chiếc áo trên người, chìa ra:
- Đây mặc áo tui đi… Dơ và ướt, nhưng còn lành...
Người kia đứng lặng, rồi nhận lấy, lật đật mặc vào...
Khi nhận xong phần hỗ trợ, bác tính cởi áo ra trả lại, nhưng chú kia xua tay:
- Thôi, bác giữ luôn mà mặc… Ở nhà tui còn một cái khác.
Lúc ấy, mình quay đi. Nghẹn lại...
Giữa nơi đất còn sình, trời còn xám, nước đục vẫn vây quanh... hai người đàn ông, vẫn chia nhau một tấm áo.
Chỉ một tấm áo thôi… mà ấm đến tận lòng người.
Dẫu biết phía trước còn khốn khó, người ta vẫn nhớ cách để thương nhau.
Và mình biết… chính những khoảnh khắc giản dị như thế, là điều khiến mình không thể dừng lại trên hành trình này....
Nguồn: BTV Hồng Thúy