Cô ơi, chiều hôm qua lúc rời nhà cô. Trên đường chở Tâm về, con nói là chị sẽ viết một bài thật xúc động về câu chuyện của cô chú. Sau này, mình sẽ in sách để đọc cho cô nghe.
Thế nhưng, sớm giờ con suy nghĩ mãi mà không biết viết thế nào.
Hình ảnh cô ngồi lặng đó, không còn chồng để dắt tay cô ra tiễn tụi con như lần trước, con cảm nhận phần nào khoảng trống mênh mông trong lòng cô, không câu chữ nào của con có thể lấp đầy được.
Nhớ mới đây thôi, khi con và Tâm đến chơi. Cô Chú còn hào hứng kể cho tụi con nghe mối tình Thầy – Trò của cô chú. Mối tình ấy đã bền chặt hơn 50 năm…
Khi 2 mắt cô không còn thấy đường được nữa thì chú, chính là đôi mắt để đưa cô đi đến bất cứ nơi nào cô muốn…
Khi biết đến chương trình, cô nói với các con: Mẹ mong gặp Hồng Thúy…
Thế rồi, ngày kia con dâu của cô gọi về cho ekip nói về điều đó…
Thúy cùng với Tâm tìm đến nhà cô chú. 2 đứa được quan tâm như thể người thân ở xa mới về…
- Bữa sau đến nữa nha, chú sẽ kể tiếp chuyện cho mà nghe…
Chú hẹn vậy đó. Nhưng tụi con chưa kịp quay lại thì CHÚ ĐỘT NGỘT RỜI ĐI…
Con nhớ đó là vào buổi chiều. Con nhận được điện thoại của cô. Ở bên kia, cô khóc nghẹn.
Phải rất lâu, cô mới nói được:
- Chú vừa mất…
Cả ekip vội vã đến để tiễn chú đoạn đường cuối. Cô ôm chặt con, òa khóc.
- Chú nói với cô ủng hộ để mổ sáng mắt cho 100 bệnh nhân. Rồi chú nói với cô là tết này, lì xì cho ekip mỗi đứa 2 triệu để động viên tụi nhỏ… Chú thương các con lắm.
Nghe cô nói về tâm nguyện của chú. Con cảm giác tim mình nghẹn lại… Chú ơi! Con chưa kịp nói lời cảm ơn chú…
Giờ đây, 100 bệnh nhân nghèo đã được sáng mắt từ số tiền 70 triệu đồng mà cô thay mặt chú ủng hộ.
Sau Tết mấy ngày, cô gọi con, nói bạn nào trong ekip đến nhận lì xì. Nhưng con nói chỉ nhận tấm lòng của cô chú…xin phép không nhận lì xì.
Vậy rồi chiều đó con dâu cô nhắn: Mẹ khóc suốt luôn vì buồn…
Chiều qua, tụi con tới thăm cô. Cũng đã nhận lì xì mà chú dặn dò cô phải gửi được cho tụi nhỏ.
Cô vui nên cười suốt, cô nói vậy là tâm nguyện cuối cùng chú dặn cô, cô đã thực hiện được…
Khi ra đến cổng, con ngoái lại nhìn cô – một cô giáo về hưu đã bước qua tuổi 85, đôi mắt không còn nhìn thấy rõ nữa.
Người đàn ông của cuộc đời cô cũng đã rời cô mà đi trước… khoảng lặng mênh mông trong lòng cô, có lẽ không gì bù đắp được!
Chiều nay, có lẽ cô sẽ thắp hương cho chú rồi kể về mấy đứa nhỏ…
Ở đâu đó, chú sẽ mỉm cười!