...cứ lặng thầm như thế, để rồi hơn 200 TRIỆU ĐỒNG lận cô chú ơi! Con số ấy trong thời điểm khó khăn này, làm sao đong đếm, làm sao mà quên được ân tình
Trái tim của một người mẹ làm sao có thể ngủ ngon khi mà các con chưa thể có một mái nhà để nương náu. Một mái nhà để trở về, để được che chở qua tháng năm mưa hay nắng.
Và trên con đường đó, không thể thiếu sự đồng hành, sự tin tưởng, niềm thương và đôi bàn tay ấm áp của các mạnh thường quân, của các ông bà cô chú bác, các em nhỏ gần xa
Con viết những dòng này khi trong lòng đong đầy cảm xúc. Con muốn báo cho 3 Bà tin vui: - Ngày tháng sắp tới của Bà Năm, Bà Út, Bà Tư Giai không còn bao quanh bởi nỗi sợ và nước mắt chát đắng nữa.
Cuộc đời ngắn lắm, đợi đủ mới giúp thì biết đến bao giờ…Thôi thì nắm được bàn tay ai hãy nắm, biết đâu mai kia trên đường đời, mình cũng rất cần một bàn tay...