Thật khó để quên đi cơn mưa Sài Gòn ngày hôm ấy,
Hôm tôi ngồi trên xe chở gạo qua mấy con đường ở Bình Chánh...
Về, tụi nhỏ kể:
- Chắc sợ chị té, chú nhỏ ngồi bên cạnh cứ đưa cánh tay ra phía sau lưng
... mình đã không biết điều ấy,
Điều dễ thương đủ để lòng thật ấm sau một ngày mưa dầm dề và ướt sũng...
Đúng là, thật khó để quên đi cơn mưa ngày hôm ấy...
Con đường nhỏ xíu, trống huơ...
Tụi mình chẳng thể nấp vào đâu,
Ngoái lại, một chú nhỏ ôm túi gạo vào lòng cho khỏi ướt,
Thương biết nói sao cho vừa... Bộ đội mình đó!
Chút kỷ niệm ấm áp trong những ngày Sát cánh cùng gia đình Việt đến với bà con trong hành trình "Không để ai ở lại phía sau".