Nghe những chia sẻ của ông mà xúc động: Mỗi đêm mưa, tui sợ sập nhà đè trúng bả. Tui phải nằm bên cạnh che chở, nếu có gì để bảo vệ vợ mình. Không chỉ vậy, mỗi ngày, ông còn tắm cho vợ, đút từng muỗng cháo, lau từng ngón tay, bàn chân cho sạch sẽ...
Nhìn vào Đôi mắt ta có thể hiểu được nỗi trăn trở xúc động của ai đó về cuộc sống. Nhìn vào đôi mắt, ta có thể thấy được cái ray rứt khắc khoải; thấy được cái khát khao cháy bỏng.
...Trái tim em ngày càng nhói đau, sức khỏe em yếu đi từng ngày. Lỡ mai này không thể đứng dậy để bước tiếp, điều hối tiếc nhất đối với Út Tuôi có lẽ là không thể bước đến giảng đường để thực hiện ước mơ của mình...