...Chỉ cần một cây cầu thôi, kiên cố một chút – đường đến trường của bọn trẻ sẽ nhẹ nhàng hơn. Rồi những người dân sống trong vùng nữa, tự tin mà đi làm ăn, yên lòng lao động trên những ruộng đồng.
Một năm đã trôi qua. Cảm ơn vì ta vẫn còn ngồi đây để chuyện trò, để nhắc nhớ nhau bao điều về ngày cũ. Cảm ơn vì dù những lúc mệt mỏi hay chùn chân, ta vẫn còn một chỗ dựa vững chắc là gia đình.
Có một ngôi trường nằm cheo leo trên ngọn đồi với hơn 200 em học trò nhỏ ngày ngày vẫn đi tìm con chữ nơi ấy. Trường được dựng tạm bằng tôn, cột đơn sơ, bàn ghế thì không lành lặn; những khi trời mưa to, lốc xoáy,...
Từ trên đỉnh núi cao, một dòng suối dữ đã được hình thành ngang qua những nền nhà cũ của những người dân, thẳng xuống con suối phía bên dưới thung lũng, những mảnh tôn, xoong nồi, gạch đá quyện lẫn trong bùn, đất đá, cây cối ngổn ngang...
... Như Ý khát khao được đi học, con thích đi học lắm, con thích được có bạn có bè như mấy đứa ở trong xóm... Mỗi bận mấy đứa trẻ đi học ngang qua là con ngẩn ngơ mà không dám khóc vì con biết cha mẹ của con nghèo lắm...