...Những giấc mơ chập chùng, những nụ cười bẽn lẽn sau những dãy đồi, sau cơ hồ nào là núi điệp trùng vây; những giấc mơ của trò nhỏ trên vai thầy, trên tay cô. Những người ngày lại ngày, day dứt làm sao có lớp học đàng hoàng, có phòng ăn ngay ngắn...
Ai sống ở miệt Cầu Kè, Trà Vinh này mà không tỏ hoàn cảnh của ông Thạch Xoài và bà Thạch Thị Phắc. Con gái, con rể bỏ đi biền biệt – nghe đâu đã có gia đình riêng hết, để lại 4 đứa cháu ngoại côi cút.
Không buồn sao được vì những nơi ấy, chưa từng có cây cầu nào để nối đôi bờ; có nơi thì cầu sắp sập rồi mà ngày mỗi ngày bà con, rồi học sinh vẫn phải đi rồi về đó thôi.