Mẹ Duyên của Xuân Oanh, người mẹ “một đời đôi dép lạc bàn chân” làm sao để trở về với đôi bàn chân lạc dép. Cô con gái của chị, cũng không thể trở lại trường lớp, ước mơ của con sẽ dang dở....
...Hiện thực, đôi khi như một giấc mơ, giấc mơ ngọt ngào đến với những con người nhỏ bé khốn khổ. Hiện thực, đôi khi như một giấc mơ – giấc mơ hạnh phúc có thật đến một cách lặng lẽ nhất, bình dị nhất, giản đơn nhất nhưng ăm ắp tình người nhất...
Có những ước mong đôi khi không hề vĩ đại, nó thật bình dị, thật chân thành và rất thật. Đôi khi niềm vui, hy vọng của người khác cũng chính là niềm hạnh phúc bất chợt đến trong tim ta và, không phai mờ theo năm tháng”...
... những đứa trẻ ấy với Trái tim đang mang vết thương của sự mất mát. Nhưng mình tin, rồi đây, những Trái tim ấy sẽ được chữa lành bởi niềm yêu thương, che chở của biết bao người - dẫu quen hay lạ.