Đó là vào một buổi chiều muộn, lúc ấy trời cũng bắt đầu sập tối...
Liệu 2 đứa trẻ ấy sẽ như thế nào? Điều khiến các con lo lắng nhất là gì? Các con, liệu có mơ ước gì không?
...20 năm qua, cô trò nơi đây, những người gieo ước mơ và cả những đứa trẻ đang xây ước mơ phải gồng mình trong muôn vàn thiếu thốn. Thiếu đến cái cơ bản nhất, khát cũng không có nước để uống, ...
...những căn nhà nhân ái được dựng lên thật đẹp, và đẹp hơn khi đã đẩy lùi được cái run rẩy của những phận người co ro trong túp lều rách, của những đứa trẻ thu mình trong góc nhỏ - tránh những trận mưa dù không ầm ào nhưng cũng đủ xé toạc giấc mơ con.
Nghe đôi vợ chồng ấy chia sẻ. Khi cười thật tươi. Lúc lại rơi nước mắt… ngồi đó lắng nghe, cảm xúc hạnh phúc khó diễn tả. Một lần nữa, Sát cánh cùng gia đình Việt muốn nói rằng, cảm ơn cô, cảm ơn chú – những người như ngọn lửa nhỏ nhưng thật ấm áp!