Khó khăn lắm, ngổn ngang lắm... nhưng phải cùng nhau đi qua chứ.
Lo lắng lắm, suy tư lắm... nhưng làm sao ta lại đi một mình, phải cùng dìu nhau đi qua những tháng ngày đặc biệt này.
Mẹ bỏ đi khi em mới 2 tháng tuổi, tuổi thơ của Dương là tháng ngày sống quanh quẩn với người ba lam lũ. Thương con thiếu vắng tình thương, ba đã hy sinh cả cuộc đời, đã cố gắng dành cho Dương những điều tốt đẹp nhất.
...ngày mai thực sự bắt đầu từ ngày hôm nay khi Chú Nhân, cô Bé, Cô Lý, Cô Liên, họ ở rất xa TP.HCM, người thì ở An Giang, người thì Bến Tre, Đồng Nai... nhưng khi biết sẽ được mổ mắt miễn phí, ai cũng mừng rơn; mừng đến độ mất ăn mất ngủ...
...Những câu hỏi mà An Khuê và Hoàng Anh gửi đến nhau thật ngây thơ, trong sáng đúng tuổi của các con; nhưng chất chứa phía sau ấy có rất nhiều điều mà người lớn chúng ta cũng phải lặng lại để suy ngẫm...
...Những đôi mắt sáng giàu tâm hồn và những tâm hồn đẹp, những ước ao kỳ vọng đang được mở dần ra cánh cửa – mà bên ngoài đó có con đường, có ánh nắng, có cách để mưu sinh...