Trong những chặng hành trình, ekip cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc ngọt hơn cả viên kẹo khi những đứa bé nghèo được mặc trên mình chiếc áo ấm; chiếc áo không chỉ ấm mà còn rất ấm, rất đẹp – đẹp đến nỗi có đứa, nó cứ mặc suốt cả ngày lẫn đêm
Hạnh phúc đã về và nụ cười đã nở trên môi của cả ông lẫn bà. Mà không chỉ có nụ cười- nước mắt đã vỡ oà trên hai khuôn mặt già nua, khắc khổ, họ mừng quá mà không kìm nén được. Bởi, tất cả cứ như giấc mơ đến với họ...
Mẹ bỏ đi khi em mới 2 tháng tuổi, tuổi thơ của Dương là tháng ngày sống quanh quẩn với người ba lam lũ. Thương con thiếu vắng tình thương, ba đã hy sinh cả cuộc đời, đã cố gắng dành cho Dương những điều tốt đẹp nhất.
Một ngày cận tết, khi những cơn gió se lạnh ùa về, có một người đàn ông với đôi mắt không nhìn thấy, chân không mang dép, chỉ mang theo bên mình chiếc túi màu đỏ, phía trong đựng 1 cái bao tải xếp gọn lại...