Với người cựu chiến binh ấy, giữa dòng lũ dữ, không có mệnh lệnh nào được ban ra…Chỉ có một mệnh lệnh rất quen thuộc đã theo ông suốt cả cuộc đời người lính: “Còn dân, là còn mình”…
Không buồn sao được vì những nơi ấy, chưa từng có cây cầu nào để nối đôi bờ; có nơi thì cầu sắp sập rồi mà ngày mỗi ngày bà con, rồi học sinh vẫn phải đi rồi về đó thôi.
...Những giấc mơ chập chùng, những nụ cười bẽn lẽn sau những dãy đồi, sau cơ hồ nào là núi điệp trùng vây; những giấc mơ của trò nhỏ trên vai thầy, trên tay cô. Những người ngày lại ngày, day dứt làm sao có lớp học đàng hoàng, có phòng ăn ngay ngắn...