Trong dòng đời vội vã, không biết bằng một cách nào đó, con đã được gặp 3 người Bà - nhưng cũng là 3 người Mẹ đều đã ở cái tuổi về chiều.
Bà Năm gần 90 tuổi, còn bà Út và bà Tư Giai đều ở cái ngưỡng của tuổi 80, cứ ngỡ mỗi ngày trôi qua của các Bà là sự nhẹ nhàng, thanh thản khi đã đi trọn vẹn gần cả cuộc đời, nhưng không…
Bà Năm còn phải lo cho 2 thằng con trai không tỉnh táo. Đứa lớn 59 tuổi bị tai biến nằm 1 chỗ. Đứa nhỏ 42 tuổi bị bệnh thần kinh, ngu ngơ như đứa trẻ.
Mỗi ngày trôi qua của bà Năm nặng trĩu trong nỗi lo đúng không bà?
Tiền mua gạo, mua đồ ăn, mua thuốc cho con, cho mình nè. Rồi nấu ăn, đút cơm, tắm rửa cho 2 thằng con lúc nào cũng chỉ biết: Mẹ, mẹ ơi…Mẹ ơi! Đói, khát, tắm…
Bà Năm gần 90 tuổi rồi đó, Hồng Thúy biết là chưa đêm nào bà được ngủ ngon giấc, bởi bà sợ:
- Lỡ một mai này mẹ mất đi, 2 con trai biết bấu víu vào ai?
Và cũng chung nỗi sợ đó, Bà Út lại khắc khoải vì 2 đứa cháu ngoại của mình.
Nước mắt của Bà Út dường như cạn khô từ khi đứa con gái mất vì Covid-19, rồi mới đây, đứa con trai là trụ cột chính cũng đột ngột ra đi vì tai nạn giao thông.
Ngày ekip đến, nhìn 2 đứa cháu ngoại, rồi 2 cái di ảnh của con Bà, rồi nhìn 2 chân Bà bị teo lại, đi phải chống nạng…Hồng Thúy cứ lặng người đi khi cảm nhận những gì bà Út phải đón nhận…
Thế rồi khi lắng nghe ước mơ cuối cuộc đời của bà: Đó là có một căn nhà tường vững chắc cho 2 cháu gái được ở, để có thể an toàn trong những đêm mưa gió, có thể đưa bàn thờ của mẹ chúng nó về nhang khói…
Con đã nói với ekip, bằng mọi cách, chúng ta hãy thực hiện ước mơ đó của bà. Để lỡ một mai này bà đi theo các con của mình, bà có thể yên tâm nhắm mắt.
Còn Bà Tư Giai, con chỉ mới gặp mấy ngày thôi hà, bữa đó tên của bà không có trong danh sách khảo sát, vậy mà nhân duyên đưa đẩy, con đã ngồi xe máy, rồi đi bộ trên quãng đường rất xa và nắng, tìm đến được nhà bà.
- Bà ơi, vì sao bà lại khát khao có được cái chân giả như thế?
- Để bà có thể đi ra đi vào, tự chăm sóc cho bản thân, để ổng đi mần mướn kiếm tiền về mua gạo, mua thuốc…chứ bà bị té hoài, ổng không dám đi đâu xa, rồi 2 vợ chồng già ôm nhau chết đói…
Cái chân giả mà bà ước ao 7 tháng nay, chỉ khoảng 14 triệu đồng – Thế nhưng đối với bà, là một giấc mơ không bao giờ có thể chạm tới được.
Hồng Thúy và ekip đã lắng nghe những nỗi lòng ấy, những ước mơ khắc khoải ấy, để rồi khi trở về, con nhủ lòng mình: Phải giúp được Bà Năm, bà Út, bà Tư Giai vì con biết, thời gian và quãng đường các bà đi không dài nữa…
THẾ RỒI, MỘT NGÀY KIA, EKIP BÁO TIN:
- Chị ơi! Bà Năm được ủng hộ gần 164 TRIỆU đồng. Bà Út được gần 167 TRIỆU đồng. Còn Bà Tư Giai là 40 TRIỆU đồng.
Con mừng mà muốn khóc luôn đó Bà Năm ơi, vậy là từ nay, Bà không còn lo miếng cơm, viên thuốc nữa rồi. Gần 90 tuổi, từ nay, Bà đã có được ngày vui…
- Bà Út ơi, căn nhà mà chương trình xây cho 2 cháu ngoại đẹp quá đúng không ạ! Còn dư gần 35 triệu đồng đó, mình để dành cho các cháu học hành đến nơi, đến chốn bà hén.
- Còn bà Tư Giai, hôm qua ekip cũng đã nhờ người đến tận nhà lắp chân giả cho bà. Ôi trời, con gọi điện mà nghe bên kia bà khóc, con muốn khóc theo luôn đó.
Vậy là những ngày tháng tới đây, bà Năm, bà Út, bà Tư Giai không còn phải lo lắng, không còn trăn trở, nghĩ suy hay nước mắt ngắn dài trong đêm nữa nhé!
Có nhà, có tiền, có cái chân giả…có ngày vui, ngày no bụng, ngày mà thèm miếng gì có thể mua ăn, thích tấm áo mới mà cả đời đã nhường cho chồng con, nay có thể mua rồi các bà nha.
…Con là Hồng Thúy, là đại diện cho chương trình Sát cánh cùng gia đình Việt của Đài tiếng nói nhân dân TP.HCM…
…sẽ thay mặt các bà, để gửi lời tri ân đến những mạnh thường quân đã âm thầm ủng hộ, đã sẵn sàng sớt chia để ngày hôm nay, có những người Bà, người Mẹ nơi ấp nhỏ, xóm nghèo…có thể cười – Nụ cười như quên đi tất thảy mọi buồn đau, phiền muộn của ngày tháng cũ…