Một đêm nào đó, trong căn chòi lá ẩm thấp, cứ ngỡ, em đã phải dừng chân ở tuổi 33.
Nhưng rồi, trong lúc hôn mê, tiếng ú ớ của đứa con trai 11 tuổi đã níu chân em ở lại.
Con của em không được bình thường nên không thể thiếu mẹ. Trong tiềm thức, em biết mình cần phải sống tiếp…
Nhưng làm thế nào để sống tiếp? Em cùng chồng và cha mẹ già của em…bế tắc!
Một ngày kia, chị nghe các bạn báo trường hợp của em.
Thật lạ lùng, chị không hề đắn đo mà ngay lập tức nói Kim Anh xin số tài khoản ai đó, gửi 3 triệu đồng nhờ đưa tới cho chồng Sương:
- Nhanh chóng thuê xe đưa Sương lên Bv trên này.
Chiều hôm ấy, các BS khoa Nội tim mạch - BV ND Gia Định chỉ định phải cho em nhập viện liền. Nếu mà về lại quê thì khó có cơ hội để quay trở lại…
Vợ chồng em ngồi ở dãy hành lang và khóc.
Chị biết em sợ đúng không! Sợ trong căn chòi lá ở quê, con trai em bơ vơ biết mẹ ở đâu mà tìm…
Chị cũng từng như em, khi đối mặt với sinh tử, nỗi sợ lớn nhất không phải là cái chế/t, mà chính là: Con mình phải làm sao khi không có mẹ!!!
Thế rồi, cả chị và ekip không để em trở về. Em được nhập viện. Hồ sơ cho ca m/ổ của em cũng hoàn tất…
Đó là ngày 4/3, chị bắt đầu viết và gửi đi chuyện của em: THIÊN ƠI, MẸ ĐI RỒI MẸ VỀ SỚM…
Hơn 170 TRIỆ/U ĐỒN/G – Rất nhiều ông bà, cô chú, anh chị đã gửi gắm cho em.
Ca mổ của em thành công. Em được về với con trai của mình.
Rồi nay, gia đình nhỏ của em không còn phải ở trong căn chòi lá, nền đất ẩm ướt nữa…
Em có vốn để mở một quán nước như em từng mơ…
Ngày ekip quay lại, còn mang theo cho em rất nhiều đồ dùng trong nhà…
Cứ như một giấc mơ Sương nhỉ!
- Sương ơi, hãy sống thật hạnh phúc em nha! Biết bao người đã yêu thương em và vun vén cho ngày hôm nay của em…
....TÌNH NGƯỜI trong cuộc đời này rộng lớn và thênh thang vô cùng em à!