Căn phòng CTXH & BNĐ, nơi tụi mình đã sống nhiều hơn là làm việc, bỗng nhiên trống vắng theo từng nhịp dọn đồ.
Tụi mình còn nợ nhau nhiều thứ lắm nha:
Nợ những lời hẹn sẽ đi bên nhau tới lúc về hưu, nợ những lần đi thực tế ngập bùn, nợ những đêm ngồi cạnh nhau kiểm thính chương trình.
Rồi từng đứa một…
– Thúy, Giáng Hương, Thùy Vân, Thanh Xuân về Ban Chuyên đề
– Kim Anh về Trung tâm Tin tức
– Tố Tâm ở lại Trung tâm Phát thanh
– Ngọc Trung và Hồng Yến mỗi người một lối rẽ…
Nhìn danh sách vậy thôi, chứ sự thật là trái tim tụi mình còn đang níu nhau lại.
Giống như khi đứng giữa vùng lũ, tụi mình bám nhau mà đi qua cây cầu trơn trượt.
Giống như khi ngồi dựng chương trình, chỉ cần nghe tiếng thở mệt là biết đứa kia vừa lau nước mắt.
Tụi mình không chỉ chia tay một căn phòng.
Tụi mình đang rời khỏi một quãng đời có nhau.
Những năm tháng chạy xe trong đêm rời cơ quan...
Những lần ôm máy ghi âm chạy mưa, chạy gió,
những câu chuyện của bà con làm chúng mình khóc như người trong cuộc.
Những đêm thức trắng cùng anh chị TNV đợi xe vào chuyển quà đi...Rồi tiếng cười rộn rã của các Má...
Tất cả nằm lại trong căn phòng ấy...khoảng sân ngay cây khế ấy...
Sáng nay soạn đồ để rời đi...mắt đứa nào cũng đỏ hoe...
Và rồi, trong một khoảnh khắc im lặng đến nhói tim, Thúy bỗng hiểu:
Tụi mình không thật sự chia tay nhau.
Chỉ là đứng ở những vị trí khác để tiếp tục bảo vệ cùng một điều...
... điều khiến tụi mình ở lại đây suốt bấy nhiêu năm:
Trái tim biết thương. Thương mãnh liệt cái tên SÁT CÁNH CÙNG GIA ĐÌNH VIỆT.
Ngày hôm nay buồn…
cứ để mình buồn.
Cứ để nước mắt rơi cho nhẹ.
Vì chia tay một nơi đã chứng kiến tuổi trẻ của mình...
Tạm chia tay…
để rồi gặp nhau theo một cách khác, vững vàng hơn, và HY VỌNG NGẬP TRÀN..
Tố Tâm ở lại… nhớ tưới cây hoa giấy giúp chị, để nó sớm ra bông...
giống như tụi mình, dù tản ra, vẫn nở lại bên nhau theo một cách khác.
Kim Anh, em út của nhà mình…
Về bên ấy, phải mạnh mẽ hơn nha.
Những ngày đầu sẽ chông chênh, nhưng rồi cũng sẽ có những người thương em như tụi chị từng thương.
Vì người chân thành, ở đâu cũng được nâng đỡ.
Hồng Yến, Ngọc Trung…
dù con đường sắp tới đưa hai đứa về hướng nào,
thì cũng nhớ dành một lối nhỏ để khi chương trình cần, tụi mình vẫn tìm thấy nhau.
Cánh cửa nào đóng cũng mở ra một cánh khác,
nhưng căn phòng “Sát cánh” này, chỉ cần ngoảnh lại, lúc nào cũng còn ánh đèn chờ hai đứa.
Xuân – Vân – Hương – Thúy,
bốn chị em mình dắt nhau về căn phòng mới của Ban Chuyên đề HTV.
Thỉnh thoảng rủ nhau về thăm nó nghe,
để nhớ rằng tụi mình đã trưởng thành từ chính nơi mộc mạc ấy.
Hôm nay, tụi mình tạm chia tay căn phòng đã giữ bước chân, nước mắt, nụ cười, và cả những giấc mơ.
Nhưng tụi mình không chia tay nhau.
Vì hành trình này…đâu có điểm kết thúc.
Chỉ có những đoạn rẽ, để rồi lại gặp nhau...NỤ CƯỜI LUÔN ĐONG ĐẦY...
Gặp nhau, vì SÁT CÁNH CÙNG GIA ĐÌNH VIỆT vẫn đang đi bền bỉ ở ngôi nhà HTV.
...Gặp nhau, vì SÁT CÁNH CÙNG GIA ĐÌNH VIỆT đã, đang và sẽ mãi là nhịp cầu nối yêu thương của hàng triệu người





