Hôm nay, VŨ BƯỚC VÀO PHÒNG MỔ…sau một ngày căng thẳng đợi, mình đã nhận được cuộc gọi của bác sĩ báo tin – nước mắt rơi tự bao giờ…
5h sáng, Vũ nhỏ thó trong bộ đồ bệnh nhân bước vào cánh cửa phòng mổ - cánh cửa mà khoảng cách giữa sinh và tử mong manh vô cùng – bên cạnh Vũ, không có Cha cũng không có Mẹ dõi theo bước chân con trong thời khắc ấy…
Gần 1 tháng qua, rất nhiều cuộc hội chẩn đã diễn ra – căng thẳng tột cùng, trường hợp xấu nhất – Vũ sẽ không thể trở ra ngoài được nữa.
Bác sĩ nói cho Vũ biết điều đó và cho con thời gian suy nghĩ. Con lặng lẽ ra ngoài hành lang…Tiếp tục hay bỏ cuộc???
Trung gọi Thúy: Chị ơi, theo ý chị thì sao? Lúc đầu tưởng chỉ bỏ mắt trái là xong, nhưng giờ khối u lan vào màng não, nguy hiểm lắm chị.
Thúy nói Trung tắt máy, cho chị 5 phút suy nghĩ. Sau đó mình điện lại, nói đưa máy chị gặp Vũ:
- Con đã rất mạnh mẽ trong thời gian dài vừa qua, và giờ cô tin con sẽ tiếp tục mạnh mẽ để chiến đấu…
- Cô Hồng Thúy ơi, con quyết định mổ và sẽ nhẹ nhàng đón nhận kết quả dù xấu hay tốt.
…Vì con đã đợi ngày này hơn 10 năm qua. Con đã thấy ngày này trong giấc mơ của mình hơn 10 năm. Bây giờ con được các cô yêu thương, được bao nhiêu ủng hộ, con sẽ mạnh mẽ để vượt qua.
Cúp máy. Mình khóc ngon lành. Giá như ekip biết con sớm hơn thì giờ có lẽ con không phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn này – trong đầu mình, cứ day dứt bởi điều đó.
Gần 1 tháng, ekip luôn bên cạnh Vũ, vì Vũ đâu còn ai khi mà Ngoại đang bệnh ung thư, Dì phải chăm Ngoại trong bệnh viện…
- Không để em ấy một mình. Trung gác lại tất cả mọi việc, theo Vũ đến cùng…
Ekip xác định sẽ là người thân của Vũ trong giai đoạn khó khăn này. Mình kêu Giáng Hương mua sữa, yến, bánh và đủ loại thực phẩm cho Vũ bồi dưỡng…
Chiều qua, Vũ nhập viện, bên cạnh con là Trung và Giáng Hương- lo cho con từng bước như thể người thân ruột thịt. Cô gọi điện, con đã nói:
- Mai con mổ rồi, con mừng lắm, cô Hồng Thúy gửi lời cảm ơn đến các Ông Bà, Cô Chú, Anh Chị đã ủng hộ cho con. Con hứa sẽ thật mạnh mẽ để vượt qua…
…5h sáng – Vũ vào phòng.
…11h29 – Trên màn hình trước phòng mổ chạy chữ: Vũ đã mổ xong.
…Tuy nhiên, từ đó tới tối nay, không giống những bệnh nhân khác có kèm theo cột: Đã TỈNH ở bên cạnh; tên của Vũ không có chữ đó.
Người thân của Vũ và cả ekip căng thẳng khi từng giờ trôi qua mà thông tin của em vẫn im bặt. Nhiều lần cánh cửa phòng mổ mở để đẩy bệnh nhân ra, nhưng không có Vũ…
Lẽ nào…! Ekip liên tục nhắn nhau trên group: Hãy cầu nguyện cho Vũ…
Đúng 18h9 phút, mình nhận được cuộc gọi của bác sĩ:
- Hồng Thúy ơi, Vũ ổn rồi nha em. Ca mổ thành công, vẫn giữ được mắt trái cho em ấy, chỉ nạo khối u ra thôi. Giữ được cả 2 mắt cho Vũ.
Mình muốn run lên, sợ nghe nhầm:
- Thật mà, các bác sĩ cùng mừng. Thằng bé còn trẻ quá, cố gắng hết sức giữ lại mắt cho em ấy. Giờ ổn rồi, yên tâm nha…
Ối trời, mình khóc ngon ơ, báo tin liền cho ekip, tên nào cũng nhắn lại, khóc rồi cả nhà ơi, mừng cho em ấy quá!...
Vậy là Vũ đã làm được rồi Vũ ơi! Giờ này, con vẫn nằm trong căn phòng ấy nhưng rồi sẽ sớm ra thôi, nghỉ ngơi chút nữa rồi ra ngoài nghe con.
…Bao nhiêu người đang đợi con đó, nhanh khỏe mà về đi học lại, từ nay không cần phải cúi đầu để đi nữa, không cần còng lưng để tránh cái nhìn của mọi người nữa, cũng không cần phải uống nước cho quên cơn đói mỗi khi đêm về nữa…
- À, nhanh khỏe mà đi làm răng lại nữa nghen, có Trung tâm nha khoa hứa sẽ tài trợ toàn bộ kinh phí cho con làm răng rồi đó, sướng ghê chưa nè!
- Vũ ơi! Giấc mơ của con đã thành sự thật rồi đó – mừng hết sức hén, mai mốt các cô sẽ vào thăm, lúc đó nhớ nhìn cô Hồng Thúy và cười thật tươi, không được cúi đầu và khóc như ngày đầu gặp cô nữa con nhé!
Sát cánh cùng gia đình Việt - Một lần nữa viết nên câu chuyện cổ tích trong cuộc đời!