Ngày mẹ đi làm thủ tục để hỏa táng cho ba, Na nói mẹ đợi chút, con muốn gửi thư cho ba vì hơn 20 ngày rồi - từ khi vào viện, Na chưa được gặp ba.
…Mẹ nuốt vội nước mắt, mang lá thư của con gái vào bệnh viện. Nhưng đến nơi thì không thể vào. Mẹ đành trở về. LÁ THƯ của con gái NHÓI ĐAU trong túi của mẹ…
Ngoại Na mới ra đi cách đó không lâu vì Covid, nay lại tới ba…Con bé không nói, cũng không cười như mọi ngày. Mẹ kể, Na cứ cầm bức thư đi ra đi vào miết thôi...
Na là Na thương ba nhất nhà. Bữa giờ nhớ ba, Na không khóc, con bé chỉ ôm cái mền có mùi của ba vào lòng thật chặt...ôm chặt như ngày nào ba đã ôm con mỗi khi đi làm về.
…Năm nay, Đạt tròn 10 tuổi. Cha bỏ đi khi mẹ vừa sinh Đạt.
Suốt bao nhiêu năm nay, Đạt chỉ biết có mẹ và ngoại thôi. Mẹ của Đạt đi làm công nhân, còn ngoại thì mấy năm nay bị bệnh ung thư nhưng cũng ráng làm này làm kia để phụ con gái nuôi cháu...
Đạt thích nhất là món mì trộn mẹ làm, nó ngon ơi là ngon luôn... Nhưng rồi... hôm nay là tròn 33 ngày mẹ bỏ Đạt mà đi...
Hễ ai nhắc đến mẹ, nước mắt Đạt cứ thế mà rơi...Sao mẹ lại bỏ Đạt mà đi?... Đạt mồ côi rồi đó cô. Mai mốt Đạt thèm mì trộn, không có mẹ làm cho Đạt nữa rồi... Mai mốt Đạt đến trường, cũng đâu còn mẹ chở Đạt mỗi ngày... Đạt nhớ mẹ lắm, mẹ biết không?
Ngoại khóc: “Để hết dịch, ngoại đi bán vé số nuôi Đạt ăn học. Chỉ mong bệnh của ngoại đừng tái phát, nếu không…Đạt biết đi đâu về đâu, thằng bé còn khờ quá cô ơi!…”
….…..
Ngày 3/8/2021, ba của Bảo đi đến một nơi thật xa…
… 3 ngày sau, bà nội của em cũng qua đời vì Covid-19. Bảo, rồi 3 đứa em sinh ba có lẽ chưa hiểu hết những mất mát và cả gánh nặng mà mẹ mình đang đối mặt.
Nói 4 anh em thắp hương cho nội và ba. Bảo lặng lẽ đứng đó, còn 3 đứa em mới 4 tuổi thì cười nói rồi giỡn nhau trước bàn thờ - nụ cười của những đứa trẻ khiến ai đứng đó cũng xót xa, nghẹn đắng.
…xót xa vì biết rằng, con đường phía trước mà 5 mẹ con sẽ đi gập ghềnh biết sao mà đong đếm!!!
…
Trong một căn nhà nhỏ ở Bình Chánh, mỗi tối, có 2 chị em gái lại ngồi tựa vào nhau trước bàn thờ của mẹ…rồi lặng lẽ khóc.
Chị gái 16 tuổi nói với em mới học lớp 5: Nếu thời gian quay trở lại, bằng mọi cách, chị sẽ xin người ta đưa mẹ vào viện để mẹ không phải bỏ chị em mình mà đi như thế này…
Cha không có, giờ mẹ cũng về nơi xa. Chị em Trinh mất đi điểm tựa của cuộc đời. Có lẽ rất lâu nữa, Trinh và chị mới có thể nguôi ngoai được nỗi đau và sự trống trải trong lòng… Mẹ ở nơi nào đó, chắc cũng chẳng thể yên lòng vì bỏ 2 con gái lại mà đi đột ngột thế này…
…
Ngày hôm nay, ekip đã có một hành trình đặc biệt như thế - đến với 10 địa chỉ - nơi đó, có những đứa trẻ vừa mất cha, mất mẹ, mất người thân bởi dịch Covid-19.
Mỗi nơi chúng mình đến đều có những KHOẢNG LẶNG SÂU HOẮM trong lòng người ở lại.
…Những đứa trẻ mồ côi - Những đứa trẻ chỉ còn gặp mẹ trong giấc mơ. Những đứa trẻ bàng hoàng trong đêm lạnh, ngơ ngác: Mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Cha ơi, con mới thấy cha ở đây mà...!
Mỗi nơi chúng mình đến, chúng mình không thể giấu nước mắt khi ngồi đó, trước những đứa trẻ con từ nay thiếu hơi ấm của cha, thiếu tình thương của mẹ... Mong rằng các con sẽ không còn nỗi đau nào trên đường đời mai này.
Trước mắt, chương trình đã trích quỹ để ủng hộ mỗi trường hợp 2 triệu đồng.
Những ngày sắp tới, ekip sẽ tiếp tục đi và đến với những đứa trẻ khác nữa… vì các con, cần lắm những vòng tay để phần nào vơi đi những đau thương và mất mát!