Chiều, mình nhận được điện thoại của chị:
- Em ơi! Ekip có thể giúp chị xây một cây cầu ở Mỏ Cày - Bến Tre được không? Đó là quê hương của chồng chị.
...Rồi chị kể, năm 17 tuổi, anh rời quê lên Sài Gòn tham gia Cách mạng. Sau đó, Anh cũng đã cống hiến rất nhiều cho xã hội. Nhưng anh lại chưa có dịp quay về để làm gì đó cho quê của mình. Chị luôn cảm nhận Trái tim anh đau đáu...
...Cách đây 10 năm, anh đã ra đi, để lại vợ, 3 đứa con và trong sâu thẳm là ước mơ dang dở ấy.
- Chị có khoảng 250 - 300 triệu để xây cầu. Em giúp chị tâm nguyện ấy nhé! Cây cầu sẽ mang tên chồng chị...
Giọng chị nghèn nghẹn bên kia máy. Mình biết chị đang xúc động vô cùng. Và mình cũng biết, chị đã vất vả thế nào để gồng gánh 3 đứa con khi không có người đàn ông bên cạnh.
...Mình báo ekip, tuần sau đi khảo sát nhé! Về nơi ấy, nơi mà không lâu nữa, sẽ có một cây cầu nối nhịp đôi bờ. Và cây cầu ấy, còn là minh chứng cho tình yêu mà người vợ đã dành cho chồng mình...mãi mãi!
Rồi cũng chiều nay, mình có việc phải đi cùng chị gái. Chị đợi mình ngoài đường, trời thì nắng chang chang.
...Mình thấy có cậu bé và chàng trai đang cắm cúi bưng cái hộp nhựa nhỏ đựng cơm ngồi đó. Nếu không có câu nói của cậu bé cất lên, chắc mình đã bước đi:
- Cha, ăn thêm cơm của con nè, cha ăn cho no.
- Không con ăn đi, cha no rồi.
Mình dừng lại, quay về phía cậu bé.
- Sao trễ vậy 2 cha con mới ăn cơm?
- Dạ giao xong đồ cho khách mới tấp vào đây ăn được.
- Đây là con trai em à?
- Dạ.
- Sao không để cháu ở nhà mà chở theo chi cho cực, hết nắng rồi mưa.
Cậu bé không đợi cha trả lời mà nhanh nhảu:
- Mấy tháng nay cha chở con theo, cha đi đâu con đi đó vì ở trọ một mình cha lo.
- Rồi đi sớm đến khuya vậy luôn hả con? Dạo này mưa lớn liên tục...
- Dạ cô, bữa mưa ngập cha bắt con đẩy xe muốn chết luôn. Có khi giao đồ trễ không kịp ăn, con cũng đói muốn xỉu.
- Rồi con được đi học không?
- Dạ có, khi nào vào học thì con khỏi đi theo cha nữa.
...mình nhìn đôi dép của 2 cha con, thấy thương gì đâu luôn đó. Rồi hộp cơm cũng vậy, khô quắt queo hà, nuốt xem chừng không dễ chút nào.
Mình gửi Cha 500 ngàn, nói cầm để bữa nào ế quá thì mua gì mà ăn. Còn cho riêng cậu bé 200 ngàn nói về mua đôi dép để đi học. Mình cũng xin số điện thoại, khi nào cô sẽ gọi rồi lên nhận phần quà trung thu nghen, thằng bé cười hớn hở, cảm ơn rối rít...
...Cha cũng vậy, cười tươi rói dù không dám nhìn thẳng vào mình.
Chiều nay, chủ nhật...người vợ đã gọi cho Hồng Thúy chắc vui lắm vì tâm nguyện bấy lâu nay sắp thành hiện thực.
...rồi 2 cha con cậu bé ấy nữa, cũng vui không ít dù mình biết, số tiền đó không thấm vào đâu.
Riêng mình, niềm vui rất đặc biệt...
...mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm, mình chỉ ước được góp nhặt từng niềm vui be bé như thế cất giữ vào lòng, mai kia già đi, mình sẽ hạnh phúc biết bao khi ngắm nhìn lại
- Nguồn: Fb BTV Hồng Thúy -