Mẹ Ngọc đã 67 tuổi và gần nửa thời gian đó, Mẹ ẵm bồng Tí trên tay. Tí – 30 tuổi nhưng vì bại não nên chỉ như đứa trẻ con – không bao giờ lớn lên được.
Mẹ chăm sóc Tí. Còn bộn bề ngoài kia đã có Cha tảo tần.
Nhưng rồi, một ngày kia, cũng cách đây mấy năm, Mẹ không nhớ được nữa, sức khỏe Cha yếu dần…yếu dần.
Rồi ngày đó cũng đến, Mẹ nhận được kết luận của bệnh viện: Cha bị teo não. Nhận thức mất đi, không thể đi đứng được nữa…
- Lúc ấy, trong đầu Mẹ Ngọc chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Dừng lại...
- Không, không thể!…Đến con vật còn muốn sống – Mẹ Ngọc đã tự đấu tranh, giằng xé tâm can để đưa ra lựa chọn: Tiếp tục hay buông tay…
Cuối cùng, Trái tim của một người Mẹ vì thương con, vì lo cho chồng đã CHIẾN THẮNG.
Mẹ sẽ cõng Cha trên lưng còn Tí ẵm trên tay. Mẹ sẽ làm được…
....Thế rồi, trước căn phòng trọ nhỏ, Mẹ đặt quầy nước ngọt, cà phê để bán.
Sau lưng Mẹ Ngọc, cha con Tí nằm đó…khóc, cười vu vơ mặc cho bão giông ngoài kia khắc nghiệt thế nào…
***
Ở MỘT NƠI KHÁC, xã Mỹ Phước, Huyện Mang Thít, Tỉnh Vĩnh Long…
Có người Mẹ nặng chừng 40kg sẽ rời nhà từ 12h đêm, đến chiều hôm sau mới trở về với 3 con nhỏ của mình.
- Mẹ đi đâu?
- Mẹ theo xe tải đi khuân gạch mướn cho lò gạch. Bấy nhiêu thời gian, Mẹ sẽ phải khuân từ 50 – 60 ngàn viên gạch mới đủ ngày công để lãnh tiền.
Mẹ Hằng của Ngọc Danh (12 tuổi), Ngọc Duyên (6 tuổi) và Như Ngọc (4 tuổi) chưa khi nào dám nghỉ một ngày, vì nếu nghỉ thì tiền đâu để 3 con ăn rồi học…
Vì sức khỏe yếu, có khi về đến nhà, Mẹ Hằng chỉ nằm vật ra nền đất, không thể gượng dậy được để tắm. Vậy chứ đến đêm, Mẹ lại ăn vội miếng cơm để kịp theo xe…
Từ lúc Cha và Mẹ chia tay, dường như Mẹ không còn thời gian để sống cho riêng mình nữa.
Để có chỗ trú mưa, trú nắng cho 4 Mẹ con, Mẹ Hằng đã đi hỏi người ta cách dựng cột, lợp mái…Trên nền đất được Ngoại cho, Mẹ Hằng tự tay chằm lá, đi xin cây về dựng cột…
Khi chưa chằm xong lá để lợp, Mẹ Hằng mua tạm tấm nilong về che một phần mái. Cửa nẻo thì chỉ tạm bợ bằng mấy cây tre đan vào nhau.
Có đợt kia, gió lốc đã xô sập căn nhà. Khi ấy, Mẹ Hằng đi làm vắng chỉ còn 3 anh em đang ở trong, may mắn là anh Danh kịp kéo 2 em gái chạy thoát ra ngoài trước khi căn nhà ập xuống..
Lúc nhận được tin, Mẹ Hằng đã ngã quỵ, bước đi không vững. Về gặp 3 con, Mẹ cứ thế ôm các con mà khóc…
NƯỚC MẮT CỦA MẸ HẰNG rồi MẸ NGỌC…không biết bao lần chảy ngược vào trong…
***
2 người Mẹ ở cách xa nhau nhưng dường như Trái tim hòa chung một nhịp đập…
Nhịp đập mạnh mẽ của một người đàn bà, một người Mẹ vì thương con mà biến mình thành một “Chiến binh”…
- Ước mơ của Mẹ Ngọc là gì?
- Ước mơ của Mẹ Hằng là gì?
Mẹ Hằng chia sẻ: Trong giấc mơ, mình luôn mơ có một mái nhà không dột mưa, không hắt nắng, có cửa nẻo chắc chắn để mỗi khi đi làm, Mẹ không thấp thỏm lo cho 3 con nữa…
Còn Mẹ Ngọc, chỉ mong mỗi ngày bán được nhiều chai nước ngọt, ly cà phê để đủ trả tiền trọ, tiền thuốc thang hay ăn uống cho 2 Cha con, vậy là đã thỏa nguyện…
ƯỚC MƠ CỦA 2 NGƯỜI MẸ, hôm nay đây, Hồng Thúy xin được gửi đi thật xa…
MỤC TIÊU Vận động:
- 150 TRIỆU ĐỒNG ủng hộ Mẹ Hằng và 3 con.
- 100 TRIỆU ĐỒNG ủng hộ Mẹ Ngọc để lo cho 2 Cha con và chính bản thân Mẹ khi tuổi đã về chiều…
Nếu được quay lại thời gian hay nếu có kiếp sau nữa, Mẹ vẫn ước được làm Mẹ của CON…
- CÁCH THỨC ỦNG HỘ:
*CHỦ TÀ.I KHOẢ.N: Đài Tiếng nói nhân dân TPHCM
- 007.100.0884846 tại Ngân hàng Ngoại thương Việt Nam (Vietcombank) chi nhánh TPHCM
- 125.0000.32148 tại Ngân hàng Công thương Việt Nam (Vietinbank) chi nhánh TPHCM
- Nội dung: Ủng hộ Cô Lâm Thị Thanh Ngọc hoặc Ủng hộ Em Nguyễn Thị Mỹ Hằng