Chồng làm phụ hồ. Vợ làm công nhân. Con gái 5 tuổi. Cuộc sống của gia đình nhỏ ấy trôi qua trong yên bình.
Thế rồi, vợ phát hiện bị bệnh ung thư cùng lúc với thời điểm dịch bùng phát. Chồng bị mất việc. Cả nhà trả phòng trọ vì tiền không còn. Ngay đến tiền mua thuốc cho vợ uống…cũng cạn sạch.
Một ngày kia, bên dưới một chân cầu ở TP Thủ Đức, chồng mừng rỡ khi tìm thấy một căn chòi lá bỏ hoang. Kể từ lúc ấy, gia đình nhỏ có nơi dừng chân. 2 vợ chồng vợ dự tính sẽ giăng lưới bắt cá và hái rau dại để sống qua ngày.
Nhưng, bệnh của vợ đột nhiên trở nặng, sự sống mong manh như ngọn đèn trước gió. Không người thân thích, bốn bề xung quanh vắng lặng, chồng thấp thỏm lo lắng khi chẳng may chuyện buồn nhất xảy ra.
Trong hàng ngàn trường hợp mà ekip tổng hợp để gửi, Hồng Thúy đã dừng lại trước câu chuyện này…
Hình ảnh con bé nhỏ xíu thẩn thơ chơi 1 mình dưới gầm cầu - làm mình không thể bỏ qua được. Thế là, mình alo cho Trung Đức Nhân - em tìm đến địa chỉ đó khảo sát. Nếu đúng vậy, hãy gửi trước cho họ 3 triệu để mua thuốc cho vợ và chi phí ăn uống trong những ngày tới…
Trung đi. Báo về: Đúng rồi chị ơi! Nhìn thương lắm. Chị vợ chắc không còn lâu nữa. Giờ ảnh không ước mơ gì, chỉ mong nếu lỡ vợ có ra đi sẽ có tiền mua hòm và thuê xe chở đi mai táng cho vợ…
Mình nói, em cứ gửi trước 3 triệu. Chị sẽ điện nói chuyện.
Tối qua, 10h đêm, mình dành 30 phút để gọi nói chuyện với anh ấy. Ảnh nghẹn ngào:
- Nếu không có tiền, chắc phải chôn vợ đỡ bên căn chòi này, hết dịch rồi tính. Nhưng bữa vợ tỉnh táo, em nói vậy mà vợ cứ khóc hoài, nói nằm vậy lạnh lẽo lắm, mong về quê nằm bên cạnh cha mẹ. Nhưng dịch vầy sao mà về, tiền còn không có để ăn…
Mình quặn thắt trong lòng, hứa: Khi chị ấy ra đi, hãy gọi vào số này nhé! Ekip sẽ đến lo cho chị đi trọn chặng đường cuối cùng…
Sáng nay, anh ấy điện: Vợ em mất rồi…giờ em không biết làm sao hết.
Mình nói Tố Tâm gọi lại để hướng dẫn anh lên phường thông báo, rồi nói gọi dịch vụ mai táng, xe cộ, hỏi chi phí bao nhiêu. Sau khi họ báo chi phí toàn bộ luôn hết 20 triệu, mình kêu Trung tới lấy tiền để chạy tới đó liền…
Giờ thì xong hết rồi, chị đã được chở đi. Để lại 2 cha con trong căn chòi rách nát dưới gầm cầu ấy. Con bé không cảm nhận được mẹ đã đi và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa - thế nên trong ánh mắt vẫn tươi rói, hồn nhiên khi thấy chú chụp hình…
Mình tự nhủ, để ổn việc xong, sẽ nói 2 cha con kiếm đỡ phòng trọ nào đó mà ở, chương trình sẽ hỗ trợ mấy tháng tiền phòng, đợi hết dịch, anh đi làm được thì sẽ tự lo…Rồi cho con bé đến trường với các bạn nữa…
Mẹ mất rồi. Cha thì theo công trình. Con gái cần được đi học - đó sẽ là LỜI HỨA còn lại mà mình và ekip mong muốn sẽ thực hiện được khi hết dịch.