Hôm nay, mình đã có chuyến hành trình “đặc biệt” nhất trong gần 20 năm làm Báo nói.
…cứ bước ra mỗi nhà, nước mắt lại chảy xuống. Mình ngước lên, hy vọng nắng sẽ hong khô 2 lớp khẩu trang mà mình đang mang…
Có 2 nhà nọ cách nhau 3km, nhưng sao sự mất mát thì giống nhau quá đỗi.
Bên này có mẹ của 2 con gái và đang mang thai thêm một bé được 32 tuần.
Bên kia, người mẹ trẻ có 1 cô con gái 7 tuổi và đang mong chờ đứa con thứ 2 ra đời - chỉ khoảng 2 tháng nữa thôi là đến ngày ấy.
Nhưng rồi, cả 2 người mẹ ấy đều nhiễm Covid. Một người nhắn về cho chồng:
- Em không thể gắng thêm nữa. Anh cố gắng mạnh mẽ nuôi con.
Còn người kia thì chỉ cầu xin bác sĩ được gặp chồng 1 lần cuối. Cũng may, chồng bị f0 đã lành nên được vào gặp vợ. Vợ nắm tay chồng rồi nói: “Em phải đi trước rồi. Anh ở lại lo cho con khôn lớn, phải cho học nên người…”.
Sau ngày ấy, giữa Sài Gòn vắng lặng. Có 5 đứa trẻ mất mẹ mãi mãi. Trong đó, có một bé trai và một bé gái mới sinh - chưa kịp nhìn mặt mẹ và mẹ cũng chưa kịp nhìn thiên thần nhỏ mới ra đời.
Mình tiếp tục chạy xe máy giữa thời tiết nóng bức, sau xe là Tố Tâm, lặng thinh…
Tới nhà ấy, gặp thằng bé Khang - cô chú xem hình thấy thằng bé có giọt nước mắt đọng trên chiếc khẩu trang xanh, đôi mắt thì buồn vời vợi.
- Không buồn sao được, mẹ con bị câm điếc, rồi 2 dì cũng vậy, thần kinh không được bình thường. Ông ngoại là trụ cột chính nuôi 3 đứa con gái và cháu Khang.
Vậy mà mới đây ông ngoại bệnh rồi không qua khỏi. Ngày Khang biết tin Ngoại mất, nó cứ khóc rồi nói xin lỗi ông…xin lỗi ông.
Hỏi: Vì sao con lại xin lỗi ông?
Khang nói: Vì lúc Ngoại còn sống, Khang đã làm Ngoại buồn mấy lần mà chưa kịp nói xin lỗi. Giờ Khang xin lỗi Ngoại…
…
Tim mình cứ thắt lại theo từng lời nói của cậu bé ấy. Rồi khi mình với Tâm chuẩn bị về, mẹ Khang tự dưng qua kéo tay Tố Tâm, rồi ra dấu chụp cho 2 mẹ con 1 tấm hình trước bàn thờ cha của chị…
Ai ở đó cũng muốn rơi nước mắt…chắc có lẽ cả đời này, đứa con gái không bình thường ấy chưa bao giờ được chụp chung với cha mình một tấm hình nào.
Qua ngã đường khác, gặp 3 chị em bé Linh. Trong vòng 12 ngày mà nhà của Linh có 3 cái tang. Ông bà nội rồi tới mẹ…
Các con còn nhỏ quá, vui vẻ lắm khi có khách vào thăm. Linh nắm tay cô, chỉ lên bàn thờ: “Mẹ con đó cô, rồi đây là ông bà nội…”
Qua lớp khẩu trang, cô biết con và em út đang cười vui vẻ lắm, cầm bì thư chạy tới lui rồi bỏ lên bàn thờ, hớn hở nói: Đây là của mẹ, của mẹ nha…
…
Mình tiếp tục đi, những nơi mình đến - có những giọt nước mắt và cả nụ cười.
Mình hỏi ekip: “Bên đó sao rồi, những trường hợp do Xuân phụ trách, rồi Vân, Hương, Hạnh, Kim Anh, rồi TNV…có những câu chuyện được kể như thế nào?”
Các bạn gửi hình, hơn 200 tấm hình đã chụp lại từ 130 trường hợp mà OPPO (ủng hộ 100 em), các thính giả của Đài ủng hộ thêm 30 được chọn từ 11 quận, huyện, TP Thủ Đức…
Mỗi tấm hình là một câu chuyện…phía sau lớp khẩu trang có biết bao nỗi niềm, bao sự mất mát hằn sâu…
Mai này, mình và ekip sẽ kể những câu chuyện ấy - câu chuyện về “GIỌT NƯỚC MẮT SẼ HÓA CON ĐƯỜNG” và con đường ấy có MÀU gì, các bạn hãy đợi nhé….
- Nguồn: BTV Hồng Thúy -