Có người Mẹ đứng khóc nghẹn khi nhớ lại những kí ức kinh hoàng vào đêm mà lũ ào về: “Mất hết rồi, cả một đời góp nhặt, nay không còn gì cả. 3 đứa con nhỏ chỉ có bộ áo quần để mặc trên người...”
... Như Ý khát khao được đi học, con thích đi học lắm, con thích được có bạn có bè như mấy đứa ở trong xóm... Mỗi bận mấy đứa trẻ đi học ngang qua là con ngẩn ngơ mà không dám khóc vì con biết cha mẹ của con nghèo lắm...
...Và có những giấc mơ, dù chỉ là giấc mơ bé con thôi nhưng sao mà rạo rực, sao mà hân hoan, sao mà bùi ngùi xuyến xao; sao mà chân chất như những giọt mưa rừng quyện trong vị mặn của những giọt mồ hôi...
Mẹ chỉ có 1 mình em thôi mà, cả cuộc đời bà chỉ có mỗi mình em là niềm vui, là động lực là sự sống và cũng là hơi thở của mẹ. Như em chia sẽ đó, nếu em có chuyện gì thì chắc mẹ không thể đi tiếp được nữa...