Có một ngôi trường nằm cheo leo trên ngọn đồi với hơn 200 em học trò nhỏ ngày ngày vẫn đi tìm con chữ nơi ấy. Trường được dựng tạm bằng tôn, cột đơn sơ, bàn ghế thì không lành lặn; những khi trời mưa to, lốc xoáy,...
“Hảo tâm đâu ai bắt buộc. Sống trên đời này biết bao nhiêu là đủ, biết bao nhiêu là thiếu. Không còn thì mình làm lại; Góp cho bà con, san sẻ với bà con...” – những lời nói ấy bật ra sao nhẹ nhàng đến lạ. Nhẹ ắm bởi bà ngày ngày cũng mưu sinh vất vả...