Có lẽ với chú Đặng Văn Lành- ở Huyện Phú Tân- Tỉnh An Giang là một người đàn ông như thế. 13 năm sau ngày vợ mất, chú chưa có một ngày được vui và nụ cười cũng mất đi từ đó.
...Chân ông không mang dép, người ốm yếu và thở khó nhọc. Qua trò chuyện mới biết, ông làm nghề giác hơi xoa bóp để kiếm sống. Ông không gia đình, không vợ con. Sống lang thang, đơn độc trong bệnh tật...
...Người đàn bà nghèo với 1 chân bị tật, với hàm răng trước bị rụng hết có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được ngày hôm ấy. Ngày mà bà cứ ngỡ rằng: “Như một giấc mơ cô à"...
... Bao nhiêu tuổi thì bé con sẽ được gọi là người lớn? Bao nhiêu tuổi thì bé con sẽ không phải sống một cuộc đời thiếu thốn đến tha hương xứ người? Bao nhiêu tuổi thì bé con đủ lớn để không phải khóc vì đói, không phải khóc vì đêm mưa...