Không buồn sao được vì những nơi ấy, chưa từng có cây cầu nào để nối đôi bờ; có nơi thì cầu sắp sập rồi mà ngày mỗi ngày bà con, rồi học sinh vẫn phải đi rồi về đó thôi.
Ước ao cho đôi mắt sáng để con đường mưu sinh bớt gập ghềnh, để có thể được người ta thuê giúp việc nhà, để có thể thấy đường mà kéo cái xe lôi đi lượm ve chai thay vì phải cột ở cổ để lôi đi...
Người ta vẫn nói thế giới rộng lớn là thế, biết bao người gặp gỡ rồi lại đi vụt qua nhau, chỉ có mẹ và tình yêu của mẹ là sẽ luôn ở lại bên bạn mà thôi