Có người Mẹ đứng khóc nghẹn khi nhớ lại những kí ức kinh hoàng vào đêm mà lũ ào về: “Mất hết rồi, cả một đời góp nhặt, nay không còn gì cả. 3 đứa con nhỏ chỉ có bộ áo quần để mặc trên người...”
Có gần 150 em học sinh - mỗi ngày vượt núi hàng chục km để tìm con chữ trong ngôi trường bằng tre nứa thô sơ. Những cây cột bằng cây được dựng tạm 4-5 năm nay thì mục nát hết, không biết sập lúc nào...
Có lẽ chưa bao giờ cuộc sống lại khó khăn như thời điểm này- nhưng rồi dường như càng khó khăn, TÌNH ĐỒNG BÀO, NGHĨA TƯƠNG THÂN lại được thắp lên MÃNH LIỆT VÀ ẤM ÁP hơn bất cứ bao giờ…