...Trước cảnh tượng tan hoang của bản làng sau cơn lũ dữ, các thầy, cô giáo ngậm ngùi, xót xa, các em học sinh thẫn thờ khi biết mình không còn đồ dùng học tập để sử dụng trong năm học mới...
Dù là người trao hay nhận hạnh phúc, chúng ta đều thấy lòng mình nhẹ tênh và thấy cuộc sống còn quá nhiều điều tươi đẹp. Đi giữa cuộc đời thênh thang, không ai biết ngày mai mình sẽ ra sao, còn được nhìn thấy bình minh bao lâu.
Mẹ của em, người đàn bà không tỉnh táo ấy những ngày qua cũng theo Quý vào viện, bà biết mua cơm để đó cho Quý ăn khi đói rồi lang thang nơi này nơi kia...