Có những người mẹ, từ khi được gọi là mẹ - là những tháng ngày tảo tần, chạy vạy ngược xuôi chén cơm manh áo cho con... là những tháng ngày... khi con giờ tóc cũng đã phai màu, mẹ vuốt tóc con rồi mẹ con mình nhớ về những ngày đã qua...
...“CHẠY ĐI CON ƠI! VỢ ƠI! HÃY CHẠY LÊN SƯỜN NÚI”
Sau tiếng hét ấy, người đàn ông bị dòng nước cuốn phăng...2 ngày sau, người ta mới tìm được ông nằm lạnh lẽo trên 1 tảng đá lớn. Vợ con ông may mắn chạy thoát, nhưng biết đến bao giờ mới nguôi ngoai...
...Những bức ảnh như những lời nói thấu tận tâm can, những đứa trẻ ở Na Ngoi đến trường với bụng đói nhiều hơn những bữa no. Lạnh - ở Na Ngoi có khi nhiệt độ xuống 5 độ C...
Một năm đã trôi qua. Cảm ơn vì ta vẫn còn ngồi đây để chuyện trò, để nhắc nhớ nhau bao điều về ngày cũ. Cảm ơn vì dù những lúc mệt mỏi hay chùn chân, ta vẫn còn một chỗ dựa vững chắc là gia đình.