Người phụ nữ ấy ngày ngày cặm cụi bên chiếc máy may cũ với đôi bàn chân sưng húp do bị suy dãn tĩnh mạch để hy vọng sau nửa năm thì dành dụm được một số tiền mang đến ủng hộ giúp đỡ người nghèo.
“Đi khắp thế gian không ai khổ bằng mẹ/ Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha” – Ơn sinh thành, công dưỡng dục – và những nỗi lo toan với nhiều người cha người mẹ vẫn cứ thế đeo đẳng suốt cuộc đời bởi con của họ sinh ra không được như bao người.
Có những ước mong đôi khi không hề vĩ đại, nó thật bình dị, thật chân thành và rất thật. Đôi khi niềm vui, hy vọng của người khác cũng chính là niềm hạnh phúc bất chợt đến trong tim ta và, không phai mờ theo năm tháng”...
Ở dưới cây cầu mục nát ấy, đã có những người, những em bị rơi xuống nước.
Rằng, có con bé Nguyên- 9 tuổi trên đường đi học rồi mãi mãi không về nữa. Dòng nước dưới chân cầu đã cướp mất em.